NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

"Có thể." Địch Quân Thịnh cũng không miễn cưỡng bọn họ hiện tại liền cam tâm tình nguyện mà kêu Giản Nhất Lăng một tiếng chủ mẫu.

Kỳ thật anh cũng không quan tâm bọn họ cuối cùng có cam tâm tình nguyện kêu cô ấy một tiếng chủ mẫu hay không.

Cô ấy là nữ nhân của anh, không cần bọn họ những người này tán thành.

Anh hôm nay tới đây cũng bất quá là dựa theo quy củ của Địch gia đi một lần.

Đến nỗi kết quả là gì, căn bản là không quan trọng.

Một hồi tụ hội không khí không thế nào hài hòa cũng kết thúc.

Cuối cùng lưu lại chính là cái lão giả mập mạp kia.

Ông ấy chính là lão bản phía sau của Thái Ngưng Hiên này.

"Thịnh gia, ngài thật là hảo phúc khí." Lão giả mập mạp cười rộ lên.

"A? Vừa rồi ông không phải còn nói muốn lại tiếp tục suy tính sao?"

"Đó là hai chuyện khác nhau, mới vừa rồi tôi là dùng góc độ đối đãi với Địch gia chủ mẫu để xem Giản tiểu thư. Hiện tại tôi là lấy góc độ là vị hôn thê của Thịnh gia ngài mà đi xem Giản tiểu thư, hai cái là có khác nhau."

"Ông nơi này gần đây có thứ gì tốt không?" Địch Quân Thịnh hỏi.

"Thịnh gia đây là tính toán đưa cho vị hôn thê sao?"

"Vô nghĩa, chẳng lẽ tặng cho ông?"

"Ha ha ha ha. Nhưng thật ra có một kiện tác phẩm chạm ngọc thực thích hợp."

Nói xong lão giả mập mạp liền sai người đem đồ vật lấy tới.

Là một đôi thỏ ngọc.

Địch Quân Thịnh nhìn đến liền cười.

"Liền chúng nó." Sau đó trực tiếp đặt vào lòng của Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng không thể hiểu được liền trong lòng ngực có nhiều thêm một đôi thỏ ngọc.

###

Bệnh viện, Ôn Nhược giờ phút này đang ở trước giường bệnh cùng cha cô ta Ôn Trình.

Ôn Trình vừa mới từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU chuyển tới phòng bệnh bình thường, tình huống thân thể đang chuyển biến tốt đẹp.

Ngồi ở bên cạnh giường bệnh Ôn Nhược cầm di động lật xem tin tức trên mạng.

Nhìn tin tức ồn ào huyên náo trên mạng, Ôn Nhược có chút khẩn trương.

"Nhược Nhược, con làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không? Gần đây chiếu cố ba mẹ vất vả quá phải không? Là ba không tốt, ba hẳn là nên xử lý tốt hơn, không làm cho con lo lắng khổ sở."

Nhìn khuôn mặt con gái trắng bệch, trong lòng Ôn Trình có nhiều hổ thẹn.

Bọn họ xảy ra chuyện khẳng định dọa đến con bé.

"Ba, chuyện này là mẹ không đúng, nhưng mẹ làm như vậy cũng là vì yêu ba, hy vọng ba càng yêu mẹ nhiều hơn một chút, con xin ba đừng nên trách mẹ có được không? Con không muốn nhà chúng ta tan nát."

Ôn Nhược thanh âm nghẹn ngào.

"Nhược Nhược con đừng khổ sở, ba biết, ba sẽ không làm nhà chúng ta tan mất, con yên tâm đi." Ôn Trình hướng Ôn Nhược hứa hẹn.

"Ân!" Ôn Nhược ngoan ngoãn mà dựa vào bên người Ôn Trình.

Ôn Trình thở dài một hơi, ông thật sự không phải không yêu thương con gái mình.

Ông chỉ có một người con gái bảo bối này, sao có thể không đau không yêu đây?

Ông thừa nhận ông đối với cháu gái là thiên vị một ít, nhưng mà cháu gái lại thân cũng không có khả năng so được với con gái đi.

Ông muốn đem [Vạn dặm non sông] làm lễ vật đính hôn tặng cho cháu gái.

Nhưng những đồ cổ đáng giá khác của nhà bọn họ đều là muốn để lại cho Nhược Nhược.

Bất quá ông cũng cần thiết phải thừa nhận, xử lý chuyện này, ông đã làm không tốt, làm cho vợ ông vẫn luôn không vui.

Ông cho rằng bọn họ chỉ là cãi nhau bình thường, không nghĩ tới sẽ nháo đến nước này.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Ôn Noãn nắm Giản Nhất Lăng tiến vào.

"A Noãn, Tiểu Lăng, các người cũng tới a." Nhìn thấy em gái cùng cháu gái, Ôn Trình mặt lộ vẻ vui mừng.

Ôn Nhược nghe được thanh âm không dám quay đầu xem người phía sau.

Hôm nay Ôn Noãn cùng ngày thường lui tới bất đồng, hôm nay trên mặt đã không có nụ cười như hàng ngày, mà biểu tình thập phần nghiêm túc.

Ôn Noãn chất vấn, "Là ai, đem chuyện con gái em là bác sĩ Phó Nhặt tiết lộ ra ngoài."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi