NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

"Anh, Tiểu Lăng không có việc gì, chính là có chút không thoải mái." Giản Dật Thần cùng Giản Dật Hành giải thích.

"Cậu ta không cho anh gặp." Giản Dật Hành tuy rằng đối với Giản Nhất Lăng không có tình cảm đặc thù gì, nhưng nói như thế nào đều là người của Giản gia bọn họ, anh có nghĩa vụ che chở cô ấy.

"Đó là bởi vì Tiểu Lăng sẽ ngại ngùng." Giản Dật Thần xấu hổ.

"Vì cái gì ngại ngùng."

"Anh, Tiểu Lăng là nữ hài tử."

Giản Dật Thần đã tận khả năng mà dùng phương thức uyển chuyển giải thích cho anh trai anh vấn đề này.

"Cho nên?" Giản Dật Hành xụ mặt, biểu tình nghiêm túc.

"Anh, nữ nhân mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày không thoải mái như vậy!" Giản Dật Thần đã đem lời này nói được trắng ra mà không thể lại trắng ra.

Thỏ con không có chuyện gì, chính là đại di mụ tới, sau đó bị Địch Quân Thịnh cấp nhét trở lại ổ thỏ con.

Anh cho rằng anh cùng anh trai nói thân thể Tiểu Lăng không thoải mái, anh ấy là có thể lý giải.

Quả nhiên anh vẫn là đánh giá cao anh trai của anh về phương diện tri thức đối với nữ nhân.

Giản Dật Hành rốt cuộc hiểu được ý tứ trong lời nói của em trai mình.

Lạnh lùng khuôn mặt sắc lạnh bị một mạt rặng mây đỏ thay thế lên.

Giản Dật Hành quay đầu đi rồi, Địch Quân Thịnh trở về phòng Giản Nhất Lăng.

Trên giường lớn 1 mét 8, chỉ phồng lên một cái bao nho nhỏ.

Địch Quân Thịnh vừa vào cửa, vừa mới còn lộ ra một cái đầu Giản Nhất Lăng đem đầu cũng lùi về trong ổ chăn.

Địch Quân Thịnh sủng nịnh mà cười.

Tiểu gia hỏa đối với loại chuyện này vẫn là sẽ ngượng ngùng.

"Anh hai em nói phải nấu trà gừng đường đỏ cho em, anh vừa mới thử, hẳn là sẽ không đem phòng bếp nổ tung."

Địch Quân Thịnh lần đầu tiên xuống bếp, cống hiến cho ly trà gừng đường đỏ.

"Anh hai?"

Bên trong truyền ra tới giọng nói rầu rĩ nghi vấn của Giản Nhất Lăng.

"Vì làm anh ấy có đủ thời gian giảm xóc, anh thêm anh ấy thành bạn tốt." Địch Quân Thịnh giải thích một chút, "Vừa mới rồi anh hỏi anh ấy vấn đề này, anh có thể cảm giác được anh ấy đối với anh là nghiến răng nghiến lợi, bất quá anh ấy vẫn dạy anh nấu trà gừng đường đỏ."

Chung quy là đối với em gái yêu thương chiến thắng ý tưởng muốn đánh Địch Quân Thịnh một trận.

Một lát sau, Địch Quân Thịnh đi phòng bếp nhìn xem, trà gừng đường đỏ đã nấu xong.

Anh bưng tới cho Giản Nhất Lăng.

"Tỉ lệ là do anh hai em hướng dẫn, nếu là quá cay hoặc là quá ngọt em tìm anh ấy tính sổ."

Còn không có uống Địch Quân Thịnh cũng đã trước ném nồi cấp cho Giản Duẫn Mạch.

Trong ổ chăn lộ ra một viên đầu nhỏ.

Sau đó là cổ, sau đó là bả vai, sau đó là một đôi cánh tay cùng tay nhỏ.

Động tác chậm rãi, tiếp nhận chén trà gừng đường đỏ trong tay Địch Quân Thịnh, thổi thổi, cái miệng nhỏ uống lên.

Sau khi uống xong Địch Quân Thịnh hỏi Giản Nhất Lăng, "Muốn anh xoa bụng cho em hay không, anh vừa mới lên mạng tra xét, nói xoa bụng hữu dụng."

Giản Nhất Lăng không nói chuyện.

Địch Quân Thịnh ngồi vào mép giường, vươn bàn tay to của mình ở trước mặt Giản Nhất Lăng quơ quơ, "Muốn hay không?"

Giản Nhất Lăng lập tức đem chính mình chôn vào phía dưới chăn.

Địch Quân Thịnh cười khanh khách mà nhìn cô ấy, kỳ thật anh đã sớm biết cô ấy sẽ không muốn.

Bất quá là muốn chọc ghẹo cô ấy một chút.

"Vậy em trước nghỉ ngơi cho tốt, công việc không cần quá mệt mỏi, khi nào ăn cơm anh lại qua đây."

Địch Quân Thịnh đang muốn đứng lên, bỗng nhiên trong ổ chăn vươn tới một bàn tay nhỏ, bắt được cổ tay của anh.

"Ân?" Địch Quân Thịnh quay đầu lại, nhìn về phía bàn tay nhỏ kia, biểu tình kinh ngạc, "Làm sao vậy?"

Đầu nhỏ cũng từ bên trong chăn chui ra tới, ánh mắt oánh oánh mà nhìn Địch Quân Thịnh..

"Xoa xoa." Thanh âm yếu ớt như muỗi ngâm, đọc từng chữ rõ ràng minh bạch.

Mềm nhẹ thanh âm, nho nhỏ yêu cầu, có chút thẹn thùng, lại cũng kiên trì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi