NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Trình Dịch thấy cả Giản Nhất Lăng và Hồ Kiều Kiều đều đang nhìn La Tú Ân đánh người, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến họ, "Đánh nhau, đánh nhau cũng không có gì tốt. Chúng ta vẫn cứ mặc kệ, đi về trước đi."

Hình ảnh thô bạo như vậy không phù hợp với một cô gái xinh xắn và dễ thương như Nhất Lăng.

Thay vì quay lại và bỏ đi theo lời của Trình Dịch, Giản Nhất Lăng đi thẳng về phía La Tú Ân.

Cảm thấy có người đến gần, La Tú Ân dừng lại.

Khi đánh người, cô ấy tàn nhẫn, nhưng cô ấy không để nó phát điên.

Khi La Tú Ân nhìn thấy Giản Nhất Lăng đến, cô ấy nhận ra cô là Giản Nhất Lăng trong nháy mắt.

Cô đã xem ảnh trên tài liệu mới tải lên của viện.

Giản Nhất Lăng đi đến chỗ bốn tên lưu manh và giơ chân lên.

Một chân giẫm lên mặt người tỏ tình với cô.

Mặc dù sức mạnh của chân này kém hơn nắm đấm của La Tú Ân một chút.

Nhưng có thể thấy rằng Giản Nhất Lăng đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.

Bàn chân giẫm lên mặt người đàn ông bị vặn vẹo, làm cho khuôn mặt người đàn ông ửng đỏ, và cũng để lại một màu xám xịt.

Hồ Kiều Kiều không khỏi nuốt nước bọt, bạn học Giản Nhất Lăng, thật can đảm..

Khi giẫm lên ai đó, Giản Nhất Lăng vẻ mặt nghiêm túc, mím môi nhỏ, ánh mắt tập trung.

Vẻ ngoài này rơi vào mắt La Tú Ân bên cạnh: Vừa hung dữ vừa trẻ con.

Hung dữ rất nghiêm túc và trẻ con rất đáng yêu.

La Tú Ân nở một nụ cười chào hỏi Giản Nhất Lăng, "Em là Nhất Lăng đúng không? Lúc sáng chị xem ảnh của em trên hệ thống! Nhìn ảnh thì biết em là một cô gái mềm mại dễ thương, nhưng không ngờ người thật còn dễ thương hơn."

La Tú Ân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Nhất Lăng, liền có ý muốn vươn tay nhéo nhéo.

Trong viện nghiên cứu toàn là lão nhân, ngay cả Trình Dịch trẻ tuổi cũng đã được coi là động vật quý hiếm rồi.

Rất hiếm khi có tiểu muội tử đến bồi cùng mình, La Tú Ân hiếm lạ vô cùng.

Chưa kể tuy nhìn nhỏ nhắn mềm mại nhưng trong đầu lại chứ trí tuệ của cả mười người!

"Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu.

Sau một lúc dừng lại, cô ấy nói với La Tú Ân, "Cảm ơn chị."

Giọng nói rất nhẹ nhàng và ngọt ngào.

Cảm ơn cô ấy đã đến đây ngày hôm nay, cảm ơn cô ấy đã dạy dỗ những người này cho cô ấy.

"Không có việc gì, không có việc gì, đừng khách khí với chị! Từ nay về sau sẽ là người một nhà! Chỉ cần có chuyện gì thì tìm chị! Chị sẽ chiếu cố em!"

La Tú Ân vỗ ngực hứa với Giản Nhất Lăng.

"Ân." Giản Nhất Lăng lại gật đầu.

Giản Nhất Lăng không nghĩ sẽ làm phiền La Tú Ân, nhưng không từ chối lòng tốt của cô ấy.

Trong quá trình nói chuyện, chân của Giản Nhất Lăng vẫn giẫm lên mặt người thanh niên đó mà không lấy ra.

Tên lưu manh nằm trên đất há miệng ăn bụi rơi từ đế giày của Giản Nhất Lăng, với vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Vu Hi, người đang xem phát sóng trực tiếp trong căn hộ của Kỷ Minh, mở miệng và sau đó một câu nói hiện ra trong đầu anh: Con thỏ nóng nảy còn cắn người.

Một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai Vu Hi.

Vu Hi nhìn Địch Quân Thịnh, người đang mỉm cười bên cạnh mình, với một ánh mắt ngạc nhiên.

Vu Hi đang khó hiểu, Địch Quân Thịnh đột ngột đứng dậy, rồi bước ra ngoài cửa.

Một đám vệ sĩ trong phòng vội vàng chạy theo, chỉ còn lại hai người ở lại giám thị Kỷ Minh đang nhảy dây.

Kỷ Tuấn Phong cũng vội đuổi theo anh ta ra ngoài, ông ta liên tục giải thích và xin lỗi Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, khuyển tử không tốt. Tôi nhất định sẽ giáo dục nó khi tôi trở về. Lần này, xin ngài đại nhân không trách kẻ tiểu nhân, xin tha cho chúng tôi!"

Địch Quân Thịnh hoàn toàn không để ý tới Kỷ Tuấn Phong.

Kỷ Tuấn Phong muốn nói thêm vài lời, nhưng hai vệ sĩ ngay lập tức chặn ông ta lại và không cho ông ta đến gần Địch Quân Thịnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi