NỮ PHỤ VĂN NP LÀM SAO ĐỂ SỐNG

Hiểu Linh kệ nệ nhấc chiếc vali đặt lên giường, xoay người mở cánh tủ phòng quần áo. Rất nhanh, chiếc camera lướt theo chuyển động của Hiểu Linh, ghi lại cái "tủ quần áo" mà bất kỳ cô gái nào cũng ao ước. Một căn phòng ít nhất 20m2 với đầy đủ mọi thứ trang phục, trang sức, phụ kiện cùng tủ gương soi 180 độ. Hiểu Linh lấy số quần áo đã được gấp gọn một góc đặt vào vali. Đi qua đi lại mấy lần lấy đồ trông như một chú ong bận rộn. Thừa Minh chăm chú nhìn theo cô, có chút lo lắng hỏi:


- Không cần vội vã như vậy. Em có cần anh giúp gì không?


Hiểu Linh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục lấy thêm một đống thứ linh tinh khác đặt lên giường, đáp:


- Không cần đâu. Anh xếp hành lý của anh đi. Em vài phút là xong rồi. 


Thừa Minh nhìn đống đồ trên giường của Hiểu Linh thì vô cùng thắc mắc sao cô có thể nhét hết chúng vào một vali đây. Hắn lắc đầu:


- Đồ anh xếp xong rồi. Chờ em thôi.


Hiểu Linh lúc này mới nhìn lại ngạc nhiên hỏi:


- Anh xếp xong rồi? Nhanh như vậy?


Thừa Minh cười:


- Ân... vài bộ đồ mà thôi. Tới đó thiếu mua thêm là được.


Hiểu Linh nhíu mày:


- Anh có chắc là tới đó có thể mua thêm đồ không? Biết đâu chương trình sẽ thu hết ví và điện thoại của khách, để mọi người tự lực cánh sinh thì sao? Em thấy tiết mục đó ở các chương trình game show nước ngoài khá nhiều đấy.


Thừa Minh thản nhiên:


- Không phải lo cho anh. Em cứ xếp đồ của mình đi.


Hiểu Linh cũng không nói gì thêm nữa. Cô lấy điện thoại đọc lại list danh sách đồ cần chuẩn bị để kiểm kê lại một lượt những thứ cần thiết. Vừa đọc vừa sắp xếp đồ. Thừa Minh thấy vậy liền tiến tới, rất tự nhiên cầm điện thoại từ tay Hiểu Linh nói:


- Em xếp đồ đi. Để anh đọc cho.


Hiểu Linh sững lại vài giây rồi với tay tính giật lại điện thoại:


- Anh không cần đọc. 


Nhưng Thừa Minh làm sao có thể dễ dàng để cô giật lại như thế. Tay cầm điện thoại giơ cao lên quá đầu. Tay kia theo phản xạ túm lấy hai tay Hiểu Linh để cô không thể phản kháng. Khuôn mặt có chút thắc mắc, vừa hỏi ánh mắt vừa lướt qua list đồ Hiểu Linh note lại:


- Có gì mà anh không đọc được.


Ân.. và khi ánh mắt chạm vào những dòng note thì hắn thật sự cứng họng, vành tai dần đỏ lên... Làm... làm sao cô ấy có thể note những thứ này:.....


Hiểu Linh nhìn Thừa Minh sững lại thì biết là anh đọc hết một lượt rồi khiến cô cũng ngượng đỏ cả mặt. Cánh tay Thừa Minh túm lấy tay cô buông lỏng. Thừa dịp đó Hiểu Linh vùng ra giật lấy cái điện thoại rồi quay đi tiếp tục xếp đồ. Giọng gắt gỏng:


- Đã bảo là anh không cần đọc rồi.


Cô luôn có thói quen ưu tiên viết những thứ cần thiết nhất lên phía trên để tránh mình bị quên gì đó, nên những thứ nhạy cảm nhất lại trình ình ở ngay mấy dòng đầu tiên. Ai mà ngờ Thừa Minh lại có lòng tốt muốn giúp cô như vậy.


Thừa Minh sững người vài giây, rồi khụ một tiếng cho đỡ ngại ngùng:


- Thật xin lỗi.


Rồi sau đó hắn biết thân biết phận đứng yên xem cô. Chỉ vài phút, cả mớ đồ trên giường đã lọt thỏm vào duy nhất một chiếc vali của cô ấy khiến Thừa Minh cảm thán:


- Em xếp đồ giỏi thật đấy.


Hiểu Linh chỉ liếc xéo hắn một cái. Rồi sau đó đẩy Thừa Minh ra ngoài. Vừa đẩy vừa nói:


- Được rồi... anh ra ngoài đi. Em thay đồ rồi ra ngay. 


Thừa Minh cố tình ì lại để mặc cho Hiểu Linh đẩy.. Miệng thì cười cười nói:


- Nha... không phải vội...


Chợt nhìn thấy mái tóc còn ẩm ướt của cô, hắn dừng hẳn lại. Hiểu Linh dùng sức đẩy cũng không hề nhúc nhích, cô cáu:


- Nào... 


- Tóc em còn ướt. Sấy khô đi đã.


Không để Hiểu Linh nói hết lời, Thừa Minh liền nói. Hiểu Linh lúc này mới nhớ ra, tóc mình còn chưa khô. Đã thế lại còn lộn xộn chưa chải. Chiếc khăn ban nãy đã trượt xuống vai từ bao giờ. Hiểu Linh gật gật đầu:


- Rồi rồi, em biết rồi.. Anh ra ngoài đi. Nhanh.


Thừa Minh ra trước, mấy người quay phim cũng rời theo. Chừng 10 phút sau, cánh cửa một lần nữa mở ra. Hiểu Linh mặc một chiếc áo phông cùng quần ống rộng, sau lưng đeo một chiếc balo nhỏ. Tóc vẫn thả dài vì chưa khô hẳn. Tay kéo theo chiếc vali. Nhìn thấy đoàn người, cô cười:


- Chúng ta đi thôi.


Thừa Minh thấy mái tóc cô vẫn còn ẩm ướt thì nhíu mày, không vui nhắc nhở:


- Em còn chưa sấy khô tóc đâu. Anh vừa hỏi rồi. Tàu 9 rưỡi mới chạy. Giờ còn chưa tới 8h. Không phải vội.


Hiểu Linh cười cười đáp:


- Thời tiết nóng thế này, đi đường lát là khô thôi. Anh không phải lo.


Thừa Minh đanh giọng:


- Nghe lời. Còn nhớ lần trước trời cũng nóng, em gội xong cũng cứ để như vậy. Gió thổi một hồi liền đau đầu không??


Vừa nói hắn vừa sải bước tới, túm tay cô kéo về phòng. Đám quay phim nhìn nhau nghĩ cảnh này quá đắt giá rồi liền vội vàng đi vào theo.


Thừa Minh nhanh chóng lấy được máy sấy tóc trong phòng Hiểu Linh vô cùng quen thuộc khiến ai cũng phải há hốc mồm. Hắn cắm máy sấy tóc gần đầu giường rồi ra lệnh cho Hiểu Linh:


- Ngồi xuống.


Hiểu Linh mặt méo xệch, từ từ đi tới, vừa đi vừa nói:


- Để em tự sấy được rồi.


Haizz... con người này lại bá đạo lên rồi. Thừa Minh thì lừ mắt:


- Ban nãy cho em cơ hội rồi. Không tự giác thì để anh giúp em. Nhanh.


Hiểu Linh mím môi, ngoan ngoãn ngồi xuống. Thôi được rồi. Nể mặt đoàn quay phim, cô để quyền uy của anh trai được phát tác một hồi vậy.


Thừa Minh bật máy sấy lên. Những ngón tay thon dài của hắn luồn vào tóc Hiểu Linh vừa chải vừa sấy. Động tác rất nhanh nhưng cũng vô cùng nhẹ nhàng. Đứng ngay sát cạnh, mùi dầu gội, sữa tắm cùng hơi thở mát lịm đặc trưng của Hiểu Linh khiến tâm thần hắn xao động. Chỉ muốn tham lam hít lấy cái khí tức này mãi. Rồi cả cái rụt cổ đáng yêu khi bị hơi nóng bất ngờ phả vào gáy của cô ấy làm Thừa Minh lại tưởng tượng xa xôi. Nếu lúc này là hơi thở nóng hổi của hắn sát gần bên cần cổ non mịn kia......Đầu óc ai kia toàn ý nghĩ đen tối. Nhưng trên khuôn mặt lại điềm nhiên chăm chú sấy tóc...Động tác, tư thái đều vô cùng ưu nhã... Trong khoảng thời gian đó, chẳng ai nói chuyện với ai nhưng khung cảnh lại vô cùng ấm áp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi