*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: Su Bà Bà
Nguyễn Như là một cô sinh viên giỏi che dấu bản thân nhưng từ cặp mắt hận không thể dính trên người Liễu Hạo Ngọc từ sau khi anh xuất hiện cùng với hành động theo đến tận ngoài chỉ để giới thiệu bản thân thì cô liền biết cô bạn này có vấn đề!
Hơn nữa, hiện tại, chỉ bằng giọng điệu với vẻ quan tâm nhưng kỳ thật là đang chất vấn của Nguyễn Như cũng đủ làm cô khó chịu. Chu Mẫn không ngu ngốc, chỉ là cô không muốn lãng phí tế bào não để đối phó với loại người này, đặc biệt bởi vì bị nam nhân kia làm từ chiều đến tận rạng sáng hôm sau mới chịu buông tha khiến cô âm thầm khó chịu buồn bực nên giọng điệu cũng có chút lạnh lẽo. Chu Mẫn không chút suy nghĩ liền trả lời Nguyễn Như.
“Tớ và cậu ta không có bất kỳ quan hệ nào cả, nếu cậu có thắc mắc gì thì đợi ngày mai rồi tự mình hỏi Liễu Hạo Ngọc đi. Chẳng phải cậu học chung lớp với cậu ta sao? Muốn hỏi cái gì thì tự mình đi mà hỏi, tớ không thân với cậu ta! Tớ muốn ngủ, cậu đừng làm phiền tớ nữa!” Nói xong một hơi, cô liền tắt điện thoại. Thế nhưng chưa kịp ném điện thoại qua một bên thì tiếng chuông lại vang lên như hối hả dồn dập, Chu Mẫn tức giận trong lòng. Cô ấn tắt máy rồi ném tùy ý qua một bên và ngủ.
Ngày hôm sau, khi Chu Mẫn ngủ dậy, tuy không tình nguyện nhưng vì ngày hôm qua bị Liễu Hạo Ngọc cảnh cáo cùng nguy cơ tiềm ẩn trong lời nói, cô không khỏi muốn đâm đầu chết.
Nhưng cứ nghĩ đến việc Liễu Hạo Ngọc là nam chủ và nguyện vọng của Giang Mẫn ngoại trừ cái cuối cùng ra thì hai điều còn lại tuy nhìn như đều không liên quan đến nhau nhưng bản chất của nó vẫn quay chung quanh nam chủ. Vậy nên, nói trắng ra thì cô chỉ cần để nam chủ biết chuyện hồi nhỏ là được, hơn nữa cô còn phải thu thập chất dinh dưỡng, dù thế nào thì cũng không thể đắc tội với nam chủ a!
Nghĩ thông suốt, Chu Mẫn không tình nguyện mà bò người lên. Chuyên ngành Giang Mẫn chọn theo học chính là khoa Tài chính ở Đại học Khánh Đại. Bởi vì Giang Mẫn là con gái duy nhất của nhà họ Giang, sau này, tất cả sản nghiệp của nhà họ Giang đều sẽ do Giang Mẫn kế thừa nên cô phải chọn chuyên ngành Quản lý Tài chính!
Chu Mẫn sửa sang lại bản thân một chút rồi đến trường, tiết đầu tiên của buổi sáng của cô chính là môn học tự chọn mà cô lại chọn nghiên cứu về nghệ thuật điện ảnh. Mà trùng hợp thay là nữ chủ cũng chính là một biên đạo điện ảnh chuyên nghiệp, không chỉ vậy nghệ thuật điện ảnh lại là chuyên ngành nữ chủ theo học. Đây cũng là lần đầu cô chính thức gặp nữ chủ ngụy bạch liên sau khi tiến vào câu chuyện này một tuần.
Lớp học càng ngày càng nhiều người, phòng học thêm phần ầm ĩ. Theo phụ trách điểm danh, mọi người bắt đầu đứng dậy đánh dấu có mặt. Khi điểm đến Tô Tiểu Tiểu thì một thân ảnh có chút gầy yếu ngồi trước Chu Mẫn đứng lên.
Không thể không nói, không hổ là tiểu thuyết viết về chủ đề Cinderella vườn trường, bề ngoài của Tô Tiểu Tiểu chỉ thuộc loại thanh tú nhưng một khi hoá trang thì nhất định sẽ khiến mọi người kinh diễm. Hơn nữa, tất cả Cinderella nhất định đều thuộc loại dáng người gầy yếu nhưng lại có đường cong cộng thêm vẻ bề ngoài nhìn không ra nhưng một khi đã cởi quần áo thì chắc chắn sẽ khiến dục hỏa của đàn ông tăng cao.
Nghĩ đến đây, Chu Mẫn nhịn không được mà nở nụ cười.
“Chắc cậu là Chu Mẫn?! Mình là Tô Tiểu Tiểu, nghe nói mấy ngày nay sức khỏe của cậu không tốt, hiện tại đã đỡ hơn chút nào chưa?” Một giọng nữ ôn nhu tú mĩ vang lên bên tai Chu Mẫn. Theo thanh âm vang lên, bàn tay nhỏ trắng nõn cùng lúc duỗi tới như muốn sờ trán của Chu Mẫn.
Chu Mẫn theo bản năng nghiêng đầu rồi nhìn Tô Tiểu Tiểu vốn ngồi ở trước mình hai bàn không biết từ lúc nào đã chạy tới ngồi xuống cạnh mình. Chu Mẫn khoanh tay trước ngực, cả người như toát lên vẻ từ chối đụng chạm làm Tô Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, cô ta đưa tay về rồi lại thật cẩn thận nói:“Tiểu Mẫn, có phải là do mình quá đường đột hay không? Là bởi vì khi nhìn thấy cậu, mình liền có cảm giác thân cận, giống như cậu là em gái của mình, với lại mình cũng lo lắng cho cậu nên mới …”
Không hổ là nữ chủ, giọng điệu nói chuyện kiều kiều nhu nhu, khiến không ít người xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt chở che, không tự giác ngã vào nữ chủ bạch liên thánh khiết quang này!
Nhưng Chu Mẫn là ai a? Cô là người thực hiện nhiệm vụ. Chu Mẫn đã xem hết diễn biến cuộc đời của Giang Mẫn kiếp trước thì sao có thể không biết rằng: Giang Mẫn đã bị cô gái này (TTT) làm hại khiến bản thân chịu biết bao nhiêu thương tổn. Hơn nữa, Giang Mẫn hận nữ chủ sâu như vậy. Cô và Giang Mẫn lại chịu ảnh hưởng chung của ‘cộng tình’, vậy nên cũng đồng nghĩa với việc bản thân Chu Mẫn cô cũng từng trải qua. Thế nên khi đối mặt với vẻ mặt lừa dối của cô gái giả nhân giả nghĩa trước mắt này, Chu Mẫn chỉ mím môi rồi lắc đầu xa cách: “Ba mẹ tôi chỉ có mình tôi là con nên tôi không có dưa thừa đứa em nào cả!”
Tô Tiểu Tiểu cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi Chu Mẫn, ánh mắt cô ả thoáng hiện tia sáng đen nhưng ngoài mặt lại ngay lập tức bao phủ một tầng hơi nước mờ mịt.
“Tiểu Tiểu, đừng để ý đến cô ta! Bông hoa nữ thần cao lãnh, chỉ sợ là chúng trèo cao không nổi! Hơn nữa, cô ta có thể tới đây đi học chứ cũng đã chết đâu? Không chết thì còn để ý cô ta nhiều như vậy làm gì?! Cậu thiện lương thế này, đừng quan tâm đến loại người tự cho mình là thanh cao! Thật xem bản thân là công chúa hay tiểu thư gì đó a! Chớ quên, Tiểu Tiểu cậu chính là người mà Nam thần Khánh Đại của chúng ta cũng phải bảo vệ, cô ta thì tính cái thá gì?”
Bên cạnh là một nam sinh đeo kính đen có chút thương tiếc nhìn Tô Tiểu Tiểu. Cậu ta muốn kéo cô ả đứng dậy cách xa Chu Mẫn – giả tiên mà lại tự cho là mình rất cao thượng. Cũng không biết vì cái gì mà Tô Tiểu Tiểu không chịu đi đi, ngược lại, cô ả còn thẹn thùng nói: “Cậu đừng nói như vậy. Anh Ngọc là người rất tốt!”
Quả nhiên là nữ chủ, giọng điệu kiều nhu chính là kỹ năng xếp đầu. Tuy nói thân là Cinderella vườn trường hàng thật giá thật nhưng dụng mạo của Tô Tiểu Tiểu lại chỉ được coi là thanh lệ nhu hòa. Khi nói chuyện, thanh âm của cô ả chỉ cần chút kiều nhu cộng thêm cách ăn mặc bình thường – sơmi trắng rộng thùng thình cùng với quần jean là đã có thể khiến bản thân sinh ra đường cong quyến rũ nhu mị khó tả.
Cố tình làm khuôn mặt hồn nhiên cùng có một đôi nai con dường như vô tội, dung mạo tuy không đẹp bằng Chu Mẫn nhưng vẻ hồn nhiên cùng với tính trẻ con hẳn là có thể hấp dẫn được bản năng muốn bảo vệ của đàn ông.
Vậy mới nói Giang Mẫn lớn lên quá mức với mỹ lệ nên làm cho mọi người cảm thấy cô giả đạo giả tiên, dối trá và ác độc. Còn Tô Tiểu Tiểu lại sức sống tiên minh, nhiệt tình đơn thuần và vui vẻ giúp đỡ mọi người, với ai cũng đều có thể bảo trì tốt quan hệ. Cho dù có Liễu Hạo Ngọc bảo vệ nhưng cô ả vẫn duy trì vẻ mặt hiền lành như cũ nên mọi người đều cảm thấy Tô Tiểu Tiểu như một thiên sứ lương thiện.
Cũng chính vì vậy nên khi sự thật được phơi bày chứng minh Tô Tiểu Tiểu dùng Giang Mẫn thân phận để tiếp cận Liễu Hạo Ngọc thì tất cả cảm kích của anh dành cho Giang Mẫn cũng đều bởi vì nước mắt của Tô Tiểu Tiểu mà bỏ qua, cô ta còn được đến sự thông cảm của mọi người!
Vừa nhớ tới Giang Mẫn trong trí nhớ, sắc mặt của Chu Mẫn có chút khó chịu. Sau khi Tô Tiểu Tiểu nói xong câu đó, Chu Mẫn không chút suy nghĩ mà liền đứng lên. Cô chuẩn bị vòng qua cô ta để đi xuống bàn dưới ngồi.
Cũng không biết Tô Tiểu Tiểu phát cái gì điên mà tránh thoát khỏi fan não tàn bởi vì sợ cô ta bị thương tổn mà đang lôi kéo cô ta đi, sau đó ngay lập tức ngăn Chu Mẫn lại: “Tiểu… À không, bạn… Bạn học Chu, cậu… Có phải là cậu có thành kiến gì với tớ hay không?”
Chu Mẫn nghiêng đầu mắt trợn trắng, thật sự là cô không muốn dính dáng đến bất cứ một việc gì với Tô Tiểu Tiểu. Cô chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là thu phục nam chủ, còn với một nhân vật tép riu như Tô Tiểu Tiểu thì có thể làm ra được bọt sóng gì a?!
Mặc cho Tô Tiểu Tiểu ngăn cản, Chu Mẫn lại vòng qua cô ta. Bởi vì sợ cô ta lại đi theo nên Chu Mẫn liền ôm sách vở ngồi xuống ghế dựa cuối cùng ở trong góc. Tô Tiểu Tiểu muốn theo Chu Mẫn nhưng thấy giáo sư mang mắt kính với vẻ mặt nghiêm túc đã bước vào nên chỉ đành dậm chân tại chỗ.