NUÔNG CHIỀU NỮ CHÍNH TRONG NGƯỢC VĂN

Trình Diễm cảm thấy, từ lúc bắt đầu gọi điện thoại cho Yến Hoài đã là một sai lầm.

Một bước sai, từng bước sai.

Hiện tại cái cục diện này hoàn toàn là do chính anh tạo thành.

Trình Diễm không nỡ nhìn thẳng, trong lòng lại nghĩ biết vậy đã chẳng làm, anh dời tầm mắt, sau đó rút một điếu thuốc ra hút với tâm trạng cô đơn bất lực.

Mà ở ven đường, Hòa Vi căn bản không biết đến sự tồn tại của Trình Diễm.

Cô bị Yến Hoài ôm thật chặt, chặt đến mức cô có thể cảm giác rõ ràng được lực đạo trên eo mình, như là muốn ấn cô hòa nhập với thân thể anh.

Hô hấp Hòa Vi không quá thông suốt, cô giơ tay khẽ đẩy Yến Hoài ra một chút, “Trước tiên anh buông em ra…”

Cô còn chưa quên Phùng Ninh đang ở bên cạnh nhìn đâu, “Trợ lý của em đang ở đây.”

Yến Hoài cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, “Vừa rồi lúc vùi vào trong ngực anh, sao em không nhớ tới trợ lý đang ở đây?”

Hòa Vi: “…”

Đầu cô nóng lên, nhất thời hồ đồ không được sao?

Hòa Vi khẽ hừ một tiếng, lại giơ tay đẩy anh ra.

Rốt cuộc cô không được tính là có danh tiếng gì, thời điểm ở trong nước khả năng còn không có paparazzi nguyện ý nhìn chằm chằm cô, càng đừng nói đến hiện tại đang ở nước ngoài.

Nếu thực sự có paparazzi theo tới DuBai, đoán chừng cũng theo dõi bốn vị khách quý kia.

Rốt cuộc trong bốn người tùy tiện lấy ra người nào, độ nóng của đề tài đều có thể gấp mấy lần  Hòa Vi.

Nếu hôm nay Phùng Ninh không ở bên cạnh, cô cũng không muốn để cho Yến Hoài buông tay nhanh như vậy.

Hương vị trên người người đàn ông rất sạch sẽ, hôm nay hình như một chút mùi thuốc lá đều không có, khi vùi ở trong lồng ngực anh đặc biệt thoải mái.

Chỉ tiếc hiện tại không phải thời điểm thoải mái.

Hòa Vi cảm giác được cánh tay Yến Hoài hơi hơi buông lỏng, thừa dịp này nhanh chóng từ trong ngực anh chui ra.

Phùng Ninh ở một bên nhìn đến ngây người, miệng há to, há đến nửa ngày vẫn không phát ra một chút thanh âm nào.

Hòa Vi ho nhẹ một tiếng, lui về phía sau hai bước tạm thời trở về bên cạnh Phùng Ninh.

Vừa rồi thời điểm ôm hôn anh còn không cảm thấy gì, hiện tại vừa nhìn thấy biểu tình của người đứng xem là Phùng Ninh, cô mới cảm thấy ngượng ngùng.

Tuy rằng da mặt Hòa Vi không tệ, nhưng cũng tuyệt đối không tính là quá dày,  bên tai cô lập tức nóng lên, giọng nói cũng đi theo mà thấp xuống, “Anh ở khách sạn nào ạ?”

Ánh mắt của cô không hoàn toàn dừng lại trên người anh, có chút e lệ ngượng ngùng.

Thời điểm Hòa Vi nhút nhát là thật sự thẹn thùng, thời điểm to gan cũng thật sự to gan.

Yến Hoài giơ tay đè lên hầu kết một cái, khóe miệng cong lên nửa phần ý cười: “Cùng khách sạn với em.”

Tầm mắt anh vừa chuyển, liền dừng lại trên người Phùng Ninh nửa giây, “Lên xe, cùng nhau trở về.”

Khoảng cách từ đây về khách sạn không được tính là xa, lái xe mất nhiều nhất năm phút đồng hồ.

Cho đến khi lên xe Hòa Vi mới chú ý tới Trình Diễm.

Hai người liếc nhau, Trình Diễm yên lặng mà dụi tắt thuốc lá.

Ban đêm nhiệt độ tuy rằng hạ xuống một chút, nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn cao dọa người như cũ.

Bên trong xe khí lạnh vừa đủ, thời điểm Hòa Vi lên xe còn không thích ứng được mà rùng mình một cái.

Phùng Ninh lập tức rất tri kỷ mà từ trong túi lấy một cái áo mỏng choàng lên vai cho cô, “Chị Vi Vi, chị đừng để bị cảm lạnh.”

Yến Hoài từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, thoáng nhìn đến bả vai hơi hơi rụt lại của Hòa Vi, hôm nay cô mặc rất ít, cũng cực kỳ thoải mái, áo trắng ngắn tay, quần cao bồi màu lam, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng.

Nhìn cực kỳ ngầu.

Cô rất xinh đẹp, lại có diện mạo điển hình của cô gái Trung Quốc, vừa rồi khi ở trên phố, không ít người đều quay lại nhìn cô.

Yến Hoài đột nhiên muốn đem cô giấu đi.

Anh thu hồi tầm mắt, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa.

Trình Diễm thay đổi một vài bản nhạc, sau đó mới hướng Hòa Vi nói một câu: “Vi Vi, tháng sau 《Hoàng Nữ 》 có một buổi họp báo, em có thời gian hay không?”

Hòa Vi đột nhiên bị điểm danh, sửng sốt một giây rồi mới hỏi: “Tháng sau là khi nào ạ?”

“Chắc là cuối tháng, thời gian cụ thể còn chưa xác định.”

“Em xem lịch đã, nếu có thời gian em sẽ qua.”

Trình Diễm “Ừ.” một tiếng, anh liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Biểu tình trên mặt Yến Hoài không có nhiều thay đổi, cách vài giây, anh mới hỏi: “Tô Mộc cũng đi?”

Mặt ba người khác: “…”

Nào có cuộc họp báo nào nam chính lại không đi?

Trình Diễm khụ một tiếng, “Không sai biệt lắm là được rồi.”

Lộ trình diễn của Tô Mộc, chẳng lẽ Yến Hoài vì để cho Hòa Vi và Tô Mộc không chạm mặt, mà đem lịch trình của hai người công khai ngăn cản?

Nói giỡn.

Lại qua chốc lát, Trình Diễm như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh quay đầu nhìn Yến Hoài, đè thấp thanh âm xuống một chút: “《Hoàng Nữ 》chính là bộ phim đầu tiên của Vi Vi, cậu đừng làm bậy.”

Yến Hoài rũ mí mắt, không lên tiếng.

-

Đạo diễn đặt khách sạn là khách sạn năm sao cao cấp, hoàn cảnh và thái độ phục vụ cũng không cần phải nói.

Vốn dĩ Hòa Vi và Phùng Ninh ở cùng một phòng, nhưng hôm nay dù sao cũng là tình huống đặc thù, cho nên muốn đối đãi theo kiểu đặc thù.

Bạn trai đã theo tới nước ngoài, Hòa Vi không thể để anh phòng đơn gối chiếc, đêm đó sau khi về phòng sửa sang lại những đồ vật dùng cho ngày mai xong, cô dặn dò Phùng Ninh vài câu, liền qua phòng Yến Hoài.

Đừng nói không có paparazzi theo cô, cho dù thật sự có, Hòa Vi cũng không quá sợ hãi.

Rốt cuộc hiện tại cô và Yến Hoài là quan hệ người yêu danh chính ngôn thuận, trai chưa cưới gái chưa gả, ngoại trừ việc cô đã từng bạn gái của em trai anh ra, các mặt khác căn bản không tìm ra được một lý do gì đáng để chê trách.

Yến Hoài cùng ba nam khách quý ở cùng một tầng.

Thời điểm Hòa Vi đi lên, đúng lúc đụng phải Tô Mộc.

Tầm mắt Tô Mộc dừng lại ở trên người cô lung lay một vòng, vẫn là quần áo đơn giản dịu dàng: “Tới tìm người sao?”

Hòa Vi “Ừ.” một tiếng.

Tô Mộc lấy chìa khóa, thời điểm mở cửa còn quay đầu lại nhìn Hòa Vi một cái, “Muốn vào ngồi chút không?”

“Không, không được.”

Hòa Vi vội vàng cự tuyệt, cô cũng không dám đi vào ngồi.

Tuy rằng không có paparazzi nguyện ý theo cô chạy đến nước ngoài, nhưng người nguyện ý đi theo Tô Mộc khẳng định không ít.

Nếu như bị chụp lại… Hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Hòa Vi vì phủi sạch quan hệ, thậm chí còn lui về phía sau nửa bước.

Tô Mộc cười cười, “Anh có đáng sợ như vậy sao?”

Đương nhiên đáng sợ.

Hòa Vi phi thường dối trá mà lắc đầu, “Về sau em và sư huynh tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách đi.”

Ý cười trên khóe miệng Tô Mộc càng sâu, “Anh cũng sẽ không ăn em.”

Nói câu này xong, anh ta đẩy cửa ra một chút, sau đó tiến gần về phía Hòa Vi, khoảng cách của hai người không coi là ái muội, nhưng anh ta đè ép thanh âm xuống rất thấp, hơn nữa lời nói ra cũng cực kỳ dẫn người mơ màng: “Tiểu sư muội, anh quen một vị đạo diễn vừa vặn đang tìm nữ chính.”

Hòa Vi lui về phía sau nửa bước.

Tô Mộc lại đi tới nửa bước, “Em theo anh một đêm, anh đề cử em cho anh ta, thế nào?”

Hòa Vi tiếp tục lui về phía sau, vừa lui vừa lắc đầu, “Anh vẫn nên đi tìm người khác đi…”

Tô Mộc từng bước tới gần: “Anh rất thích em——”

Lần này giọng nói còn chưa rơi xuống, cửa phòng đối diện liền mở ra, giọng nam từ phía sau vang lên: “Vi Vi?”

Thanh âm trầm thấp, âm cuối giương lên.

Yến Hoài gọi cô.

Hòa Vi thiếu chút nữa bị hai chữ này làm cho cả kinh mà cắn vào đầu lưỡi, cô xoay người, vừa vặn thấy Yến Hoài hơi nhăn mày, khóe mắt hơi híp lại, giọng điệu thực nhẹ: “Anh đã xả nước cho em rồi.”

“…”

Rõ ràng Tô Mộc cũng ngơ ngẩn.

Anh ta biết Yến Hoài, cũng biết Hòa Vi, nhưng căn bản không nghĩ tới hai người này sẽ quen biết nhau.

Hơn nữa thoạt nhìn quan hệ giống như thực, ừ, không thể tưởng tượng.

Xác thực Tô Mộc đối với Hòa Vi có chút ý tứ.

Một cô gái nhỏ sạch sẽ xinh đẹp ai mà không thích, huống chi bộ dáng Hòa Vi an tĩnh chuyên chú lại quá hấp dẫn, Tô Mộc tính toán sẽ theo tuần tự mà tiến đến, nhưng anh ta không nghĩ tới, trên con đường tuần tự tiến đến sẽ nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.

Dù sao Yến Hoài cũng ông chủ cũ của anh ta, có thể trêu chọc hay không trong lòng anh ta rất rõ ràng.

Tô Mộc nhíu mày, trong một cái chớp mắt, anh ta liền mỉm cười  “Yến tổng đến du lịch?”

Anh ta cho rằng Hòa Vi là tiểu tình nhân mà Yến Hoài nuôi ở bên ngoài.

Yến Hoài cũng nhíu mày, từ trước đến nay anh đều lạnh nhạt, cho dù nhăn mi thì biên độ cũng không lớn, chỉ có thanh âm là lạnh hoàn toàn, “Tới thăm bạn gái.”

Tô Mộc diễn kịch nhiều năm, rất nhanh chóng phản ứng lại, anh ta nhanh chóng che dấu sự ngạc nhiên nới đáy mắt, lộ ra một biểu tình “Thì ra là thế”, “Cảm tình của Yến tổng và bạn gái thật tốt.”

Yến Hoài không mở miệng nữa, anh nắm tay Hòa Vi túm cô đẩy vào trong phòng, thời điểm đóng cửa anh hướng về người phía ngoài mấp máy khóe miệng.

Cánh cửa trước mặt đóng lại.

Mí mắt Tô Mộc không chịu khống chế mà nhảy lên một chút.

Anh ta đã hiểu, vừa rồi Yến Hoài không tiếng động nói một chữ——

Chờ.

-

Cho đến khi tắm rửa xong từ phòng tắm ra ngoài, trong lòng Hòa Vi vẫn còn sợ hãi.

Kỳ thật cô không nghĩ tới Tô Mộc sẽ đánh chủ ý lên người mình.

Ít nhất là theo cô tưởng tượng, hẳn là sẽ không nhanh như vậy.

Nửa giờ sau, thời điểm Hòa Vi mặc xong áo ngủ từ phòng tắm bước ra, Yến Hoài đang ngồi trên giường tham dự cuộc họp video.

Tóc cô ướt, ngồi cách thật xa mới cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc.

Gió yếu, cô sấy hơn mười phút mới khô chưa được một nửa.

Cánh tay Hòa Vi đều đã tê rần, vừa muốn tắt máy sấy đi để cho tóc tự khô, máy sấy đã bị người rút từ trong tay cô ra ngoài.

Động tác xoa mái tóc dài của Yến Hoài thật nhẹ nhàng, tiếng ong ong cũng không lớn, thời điểm Hòa Vi nói chuyện vừa vặn có thể nghe rõ: “Họp xong rồi sao?”

“Ừ.”

Hòa Vi quay đầu, hơi hơi ngước mặt lên nhìn anh, “Không ngờ Tô Mộc là loại người này.”

Yến Thần cúi đầu nhìn cô, “Loại người như vậy?”

“Anh ta muốn ngủ với em?”

Bả vai Hòa Vi rụt lại “Con thỏ không ăn cỏ gần hang đâu…”

Vừa dứt lời, cô liền cảm giác được mái tóc dài đang được Yến Hoài nắm ở trong tay bị anh hơi dùng sức một chút, Hòa Vi sợ đau, theo động tác của anh mà giật mình, Yến Hoài tắt máy sấy đi, cúi đầu ghé vào bên tai cô: “Anh ăn.”

“…”

Nhiệt độ điều hòa cực thấp, hô hấp của người đàn ông bên tai cô lại ấm áp.

Hòa Vi cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, theo bản năng muốn sờ.

Kết quả tay vừa mới chạm lên lỗ tai, liền bị anh nắm tay kéo xuống dưới, giây tiếp theo, nụ hôn che trời lấp đất của người đàn ông liền rơi xuống.

Nhiệt độ hoàn toàn bất đồng với nhiệt độ trong phòng, đôi môi anh nóng bỏng, ngón tay cũng nóng, lướt qua chỗ nào là chỗ ấy như bị đốt lửa, lửa càng ngày càng có xu thế cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Hòa Vi có loại dự cảm không tốt.

Cô cảm thấy lần này Yến Hoài khẳng định là lại động tâm tư.

Hòa Vi vừa khẩn trương, vừa không có biện pháp kháng cự,  thậm chí cô còn không biết bị anh ôm lên giường từ lúc nào.

Đèn trên đỉnh đầu vẫn sáng, ánh sáng chói lọi chiếu tới, tầm nhìn biến thành một mảnh mơ hồ.

Yến Hoài không nghĩ sẽ làm thật, đến thời điểm mấu chốt còn có thể phanh lại, cuối cùng ngược lại là Hòa Vi không giữ được, vẫn luôn ôm lấy anh không chịu buông tay.

Hòa Vi đoán được kết quả tồi tệ nhất, ở đời này hai người bọn họ là lần đầu tiên.

Nhưng khi kết thúc, cô đã biết, kỳ thật kết quả còn có thể tệ hơn.

Tuy rằng không quá khó chịu như đời trước, nhưng vẫn đau.

Hai người cũng chưa có kinh nghiệm gì, đặc biệt Hòa Vi rất khẩn trương, toàn bộ quá trình đều căng chặt, nếu đặt ở ngày thường hơi một chút đau đớn đều có thể bị cô phóng đại đến mức lớn nhất.

Thời điểm kết thúc là hơn 12 giờ, Hòa Vi nằm liệt ở trên giường đến động cũng không muốn động.

Cuối cùng việc tắm rửa đều dựa vào Yến Hoài, cô lười mở mắt, mơ mơ màng màng liền ngủ luôn trong bồn tắm.

Mấy ngày nay Yến Hoài nhiều việc, anh biết buổi sáng ngày hôm sau Hòa Vi còn phải ghi hình, cho nên căn bản không nghĩ tới muốn cô.

Nhưng ngày hôm nay Hòa Vi thật sự quá chủ động, chủ động đến mức anh căn bản không cự tuyệt được.

Cũng không nghĩ muốn cự tuyệt.

Toàn thân Yến Hoài thoải mái, cả người đều thả lỏng.

Anh ôm Hòa Vi vào trong ngực, một giấc này ngủ rất sâu.

Nhưng cũng cực kỳ không yên ổn.

Anh mơ thấy ác mộng, mơ thấy Hòa Vi chết ở trên giường của anh.

Rạng sáng vào lúc hơn ba giờ, Yến Hoài từ trong mộng bừng tỉnh.

Bên ngoài ánh đèn đường đã tắt hết, rất âm u, không có một chút ánh sáng.

Yến Hoài hít sâu một hơi, theo bản năng kéo tay Hòa Vi.

Hòa Vi đang ngủ say, yếu đuối hừ một tiếng.

May mắn.

Yến Hoài không ngủ được nữa, anh xốc chăn lên xuống giường, cầm hộp thuốc cùng bật lửa ra ngoài ban công.

-

Ngày hôm sau, Hòa Vi bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.

6h sáng.

8 giờ rưỡi mới bắt đầu quay, hiện tại giờ vẫn còn sớm.

Cô cài lại chuông báo thức, vừa định chui vào trong ngực Yến Hoài nhắm mắt thêm vài phút.

Kết quả quay người lại, vị trí bên cạnh đã trống không.

Hòa Vi nhíu mày, sau đó cô nghe thấy  giọng nói khàn khàn của Yến Hoài còn ẩn ẩn lộ ra một chút bực bội: “Có phải tối hôm qua anh đã làm em đau hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi