NUÔNG CHIỀU NỮ CHÍNH TRONG NGƯỢC VĂN

Ôn Lăng gác tay lên trên bàn, chỉ cách bàn tay trái của Yến Hoài mấy centimet.

Nếu dịch qua một chút, là có thể chạm tới bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh.

Yến Hoài liếc mắt nhìn cô ta một cái, từ hộp thuốc rút ra một điếu thuốc, sau đó bật lửa, cắn ở trong miệng hít một hơi.

Trong tay Ôn Lăng còn bưng chén rượu, thấy anh không động tĩnh gì cũng không cảm thấy xấu hổ, cô ta cười duyên, chủ động hóa giải lúng túng nói: “Đã quên Yến tổng hôm nay uống không ít rượu…”

Cô ta ngẩng mặt, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Ôn Lăng xuyên sách, nhưng ngày thường cũng xem không ít tiểu thuyết và phim thần tượng, biết rõ kịch bản trong truyện ngôn tình, nên thời điểm uống rượu khóe miệng hơi hé mở, màu đỏ tươi của rượu theo khóe miệng chảy xuống, lướt qua cái cằm trắng nõn, sau đó rơi xuống chút nữa và đọng lại trên áo ngực.

Hôm nay cô ta có chuẩn bị mà đến, mặc một chiếc váy trễ ngực, người phụ nữ này lấy làm tự hào khi nửa che nửa lộ, vừa rồi toàn bộ đàn ông ở đây đều phải nhìn cô ta thêm vài lần.

Ôn Lăng uống một chén rượu cũng khá lâu, đến khi chén rượu thấy đáy, cô ta lại hướng sang bên này, mị nhãn như tơ mà nhìn qua, “Yến tổng…”

Đuôi lông mày Yến Hoài nhẹ nâng, anh đổi điếu thuốc sang tay trái, tay lại nhẹ nhàng gác lên trên bàn, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay như vô tình đụng vào bàn tay phải của Ôn Lăng.

Mới đầu Ôn Lăng không chú ý tới, thẳng đến khi mu bàn tay ẩn ẩn bị đốt có chút nóng, cô ta mới rũ mắt nhìn xuống.

Tàn thuốc ở điếu thuốc trong tay Yến Hoài đang lung lay sắp rụng.

Ôn Lăng sợ tới mức theo bản năng dịch tay ra, mới vừa dịch ra còn chưa được hai giây, tàn thuốc vẫn đang hồng liền rung lên và rơi xuống, trong lòng cô ta thầm sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

Yến Hoài không nhìn cô ta, hơi cúi đầu hít một hơi thuốc, “Cô đã nói gì với Hòa Vi?”

Ôn Lăng mím môi, huyệt thái dương hung hăng nhảy vài cái.

Đương nhiên cô ta không có khả năng nói sự thật cùng Yến Hoài, chỉ bậy bạ nói: “Chính là gặp phải… nên nói chuyện phiếm vài câu.”

Yến Hoài nâng mắt, anh ném nửa điếu thuốc còn chưa hút xong vào ly rượu, phát ra tiếng va chạm “Tư lạp” với ly thủy tinh, anh cười nhạt một tiếng.

Không khí đột nhiên trở nên cứng đờ đông lạnh.

Ôn Lăng nhăn chặt mi, bất an hỏi hệ thống: “Không phải nói anh ta có thể bị hạ gục sao?”

“Là là là là có thể, nhưng nhưng nhưng mà ký chủ, độ hảo cảm của Yến Hoài đối với Hòa Hòa Vi đã đến một, một trăm.”

“…”

Ôn Lăng tức muốn hộc máu: "Sao lúc trước ngươi không nói sớm?”

“Lúc trước cấp bậc không không không đủ, không có kiểm, kiểm tra đo lường được…”

“Rốt cuộc thì ngươi có ích lợi gì?”

Ôn Lăng hít sâu một hơi, siết chặt ngón tay, bắt đầu nhớ tới phải ứng phó thế nào với Yến Hoài.

Vốn dĩ Yến Hoài không muốn tính toán với Ôn Lăng.

Anh không phải người thích quản chuyện không đâu, hơn nữa nhiều năm như vậy, phụ nữ chủ động dán lên người anh quá nhiều, cho dù có quản cũng quản không nổi, nhưng lần này lại khác, anh nhìn ra được Hòa Vi rất để ý Ôn Lăng này.

Lần trước cô đột nhiên trở nên vừa nhiệt tình vừa xa cách, hình như cũng là vì người phụ nữ này.

Yến Hoài nhíu mày, ngữ điệu chuyển sang lạnh lùng, anh nghiêng đầu nhìn cô ta, sắc mặt cũng như giọng nói đều trở nên lạnh lùng: "Muốn chấm dứt hợp đồng phải không?”

Ôn Lăng cuống quít lắc đầu, “Không, không phải… Thực xin lỗi Yến tổng, là tôi không nên nói với Hòa Vi những lời đó.”

Khóe môi Yến Hoài cong lên, anh đứng dậy, “Muốn chấm dứt hợp đồng thì sau khi về nước bàn lại.”

Trong nháy mắt Ôn Lăng liền cảm thấy nóng nảy.

Thời điểm cô ta xuyên qua không được chỉ định người được chọn để tấn công, nhưng lại có yêu cầu đối với người cô phải lựa chọn, tuổi không thể vượt quá ba mươi tuổi, giá trị nhan sắc phải đạt 90% trở lên, tài sản phải hơn trăm triệu.

Vốn dĩ trong ba yêu cầu này tách riêng từng loại ra thì không có gì khó cả, nhưng kết hợp cả ba loại này lại với nhau, đừng nói ở Đồng Thành, thậm chí trong cả nước, người có thể thỏa mãn những điều kiện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vốn dĩ Ôn Lăng dựa theo ý tứ của nguyên chủ để tính toán quyến rũ Phó Thừa Ngọc trước, nguyên chủ thích Phó Thừa Ngọc mấy năm nay, chỉnh sửa từng chút một để biến thành bộ dáng mà anh ta yêu thích, đáng tiếc Phó Thừa Ngọc vẫn không hề để ý tới cô ta.

Cho đến ngày đó, cô ta đột nhiên phát hiện Yến Thần còn nhớ mãi không quên Hòa Vi.

Dù sao Phó Thừa Ngọc cũng mãi là một cục đá không biết nóng lạnh, cô ta dứt khoát liền chuyển đổi mục tiêu.

Vòng đi vòng lại, cuối cùng chuyển tới trên người Yến Hoài.

Trong danh sách của cô ta thì Yến Hoài xếp vị trí thứ hai từ dưới lên, cho dù thất bại thì tốt xấu gì vẫn còn cơ hội, nhưng lần này anh muốn hủy hợp đồng, tám chín phần mười là cuộc chơi sẽ kết thúc, Ôn Lăng vội vàng đứng lên, mới vừa theo bản năng mà kéo tay anh, Yến Hoài đã mở miệng trước một bước: “Nếu hôm nay Hòa Vi không vui——”

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Lăng, thành công làm động tác của cô ta trở nên cứng đờ.

Yến Hoài cũng không nói nốt nửa câu sau, gật đầu ra hiệu cho người bạn cùng đi với anh, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

-

Phòng bao bên cạnh, sau khi Hòa Vi uống hai ly rượu, vẫn không nhịn được mà ấn điện thoại gọi cho Yến Hoài.

Đầu kia vừa nghe máy, thanh âm trầm thấp dịu dàng của người đàn ông liền truyền tới, “Vợ ơi.”

Hòa Vi rầm rì vài tiếng, “Có người phụ nữ khác chạm vào anh hay không?”

“Không có.”

Quên đi, anh nói không có chắc là không có đi.

Hòa Vi miễn cưỡng tin tưởng, cách hai giây, cô lại hỏi một câu: “Ôn Lăng đâu?”

“Hỏi cô ta làm gì?”

Yến Hoài cúi đầu, giơ tay nhìn đồng hồ, “Em vẫn ổn chứ?”

Hòa Vi nâng mắt, hôm nay không khí không tồi, ở đây đại đa số mọi người đều uống đến thất điên bát đảo, cô vẫn được xem như còn tỉnh táo, sau khi chào tạm biệt nhà sản xuất, đạo diễn và những người khác xong, cô cầm áo khoác bước ra ngoài vừa trả lời anh: “Trở về khách sạn.”

Vì vừa mới uống rượu, nên Hòa Vi ít nhiều cảm thấy có chút váng đầu, tuy rằng còn chưa tới mức ngã trái ngã phải, nhưng bước chân cũng có chút phiêu, còn chưa tiến vào thang máy liền đung đưa.

Vốn dĩ Hòa Vi muốn dựa lên tường dừng tạm vài giây, kết quả mới vừa vươn tay qua, vách tường lạnh lẽo còn chưa đụng tới, không biết lại sờ vào tay ai, khớp xương rõ ràng, ấm áp khô ráo.

Tiếp theo trong nháy mắt, giọng nói của người đàn ông liền vang lên: “Uống bao nhiêu?”

Hòa Vi xoa nhẹ đôi mắt, thấy rõ là Yến Hoài lúc này thần kinh mới thả lỏng ra, không tự giác mà nhích lại gần người anh, “Hai, ba ly.”

Cô thuận thế giữ chặt tay Yến Hoài, sau đó nâng lên, ghé vào trước mũi trước ngửi ngửi.

Mùi trên tay Yến Hoài rất sạch sẽ, chỉ có mùi nước rửa tay nhàn nhạt kết hợp với mùi thuốc lá thoang thoảng, không hề có bất cứ mùi nước hoa phụ nữ nào.

Hòa Vi lôi kéo tay anh đặt ở bên miệng hôn một cái, “Chồng ơi.”

Cô không hỏi anh về chuyện của Ôn Lăng nữa.

Việc đã đến nước này, căn bản không cần phải hỏi gì cả.

Đáy mắt Yến Hoài dịu dàng, lên tiếng thật khẽ.

Đầu óc Hòa Vi thật sự không tỉnh táo, giơ tay ôm lấy cổ anh, ghé vào bên tai anh nhẹ giọng nói: “Anh cõng em trở về đi.”

“Em xác định?”

Hòa Vi gật đầu, dứt khoát leo lên lưng anh

Không leo lên được.

Cuối cùng vẫn là Yến Hoài ngồi xổm xuống cho cô nằm bò lên.

Rượu vang đỏ giống như một chất thôi miên.

Đầu Hòa Vi có chút choáng váng, vừa không muốn nói chuyện cũng không muốn lộn xộn, cô thành thật ghé vào lưng Yến Hoài, còn chưa tới khách sạn, cô đã mơ mơ màng màng ngủ trước.

Giấc ngủ này của cô rất sâu, trừ bỏ nửa đêm bị Yến Hoài gọi dậy uống một bát canh giải rượu, thì suốt đêm cô chưa hề tỉnh lại.

Mặc dù Hòa Vi nửa mộng nửa tỉnh, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng.

Cô nhớ rõ lúc đầu Yến Hoài cầm bát đút cho cô, sau đó đại khái là bởi vì cô thật sự không chịu phối hợp, cho nên anh liền trực tiếp từ chén đổi thành miệng.

Anh hôn từ dịu dàng đến nóng bỏng, nhưng Hòa Vi vẫn không tỉnh.

Tới ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông hẹn giờ đánh thức.

Yến Hoài ở bên này một thời gian ngắn, buổi tối ngày hôm sau liền bay trở về.

Nhưng Hòa Vi không được, cô phải ở lại Paris quay quảng cáo thêm mấy ngày nữa, mãi cho đến ngày ba mươi cô mới lên máy bay trở về nước.

Thời điểm xuống máy bay, đã là ngày mùng 1 tháng 10, đây là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ lễ quốc khánh.

Suy xét thì hôm nay là ngày phát sóng tập đầu tiên của 《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》, hơn nữa Hòa Vi cũng cần phải thích nghi với múi giờ, nên Yến Tình cho cô nghỉ mấy ngày, các lịch trình đều bị dời về phía sau.

Hòa Vi từ lúc ra khỏi sân bay, liền trực tiếp quay trở về Quan Hải Uyển.

Bởi vì taxi không vào được khu biệt thự Quan Hải Uyển, cho nên Hòa Vi chỉ có thể xuống xe, tự đi bộ vào.

Mới bước vào cửa tiểu khu được vài bước, cô vừa nâng mắt liền đối diện với chiếc xe Bentley màu đen, hình dạng và biển số xe này đối với cô rất quen thuộc, Hòa Vi hơi duỗi tay, tài xế Tiểu Ngô hiểu ý liền dừng xe ở bên cạnh.

Cửa sổ xe bên phó lái hạ xuống, đuôi mắt Yến Hoài hơi cong, khóe môi cũng đi theo mà cong lên một độ cong rất nhỏ, “Mệt mỏi sao?”

Chẳng qua Hòa Vi vừa xuống máy bay.

Cô cong ngón tay, ý bảo Yến Hoài lại đây, sau đó chờ anh nghiêng qua, cô liền nhẹ ôm lấy gương mặt anh, và hôn anh một cái thật kêu, Tiểu Ngô nghe được thì mặt đỏ tai hồng.

“…”

Tại sao cậu ta luôn gặp phải loại tình huống khiến cậu ta phải xấu hổ đến mức không có chỗ dung thân thế này!

Sau khi thân thiết xong, Hòa Vi mới đứng thẳng người dậy, lúc này cô mới trả lời vấn đề của anh: “Em về ngủ một giấc.”

Cô biết hôm nay Yến Hoài có công việc cần phải bàn, cho nên cũng không nói nhiều với anh, chỉ nhắc nhở anh phải ăn lót dạ trước khi uống rượu, sau đó liền lôi kéo vali hành lý trở về nhà.

Thời gian phát sóng của 《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》 nằm trong khung giờ vàng, từ lúc 7:40 tối cho đến 10h.

Sau khi Hòa Vi về nhà, cô bị dì Hàn kéo đi ăn cơm trưa, sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Một giấc này, cô ngủ từ lúc giữa trưa cho tới buổi tối, Hòa Vi vừa mở mắt ra, không ngờ đã tới 7 giờ rồi, dì Hàn mang bữa tối lên, “Giữa trưa chỉ ăn có một chút, hiện tại cũng đói bụng chứ?”

Hòa Vi nói cảm ơn với dì Hàn, sau khi đợi bà ra ngoài, cô mới đi toilet rửa mặt, sau đó mở TV, một bên chờ phim phát sóng, một bên ăn cơm.

Lúc này vẫn sớm, Bản Tin Thời Sự còn chưa có kết thúc, Hòa Vi ăn xong liền dọn chén đũa xuống phòng bếp, thời điểm quay trở lại còn tới mười phút nữa mới đến 7 giờ bốn mươi.

Cô chán muốn chết mà rà soát Weibo, khi nhìn thấy vị trí đầu tiên của hot search thì sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới hỏi hệ thống: “Ôn Lăng này chính là Ôn Lăng mà tôi biết sao?”

Hệ thống nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy ký chủ.”

Tiêu đề của Hot search rất rõ ràng: # Nghi ngờ Ôn Lăng, cựu thành viên của nhóm YOU5 bị sự cố chỉnh hình, khi được phát hiện thì đã tử vong ở trong nhà từ rất lâu rồi.”

“Cô ta lại đi chỉnh hình sao?”

Hòa Vi click mở hot search, thật ra bên trong không có ảnh chụp của cô ta, nhưng lại xuất hiện một vài bức ảnh của Hòa Vi.

Tất cả những gì còn lại là sự nguy hiểm của phẫu thuật thẩm mĩ.

Rõ ràng là chuyện của Ôn Lăng, kết quả lại không thể hiểu được tại sao lại nhắc đến tên cô.

Hòa Vi nhíu mày, cô vừa không đồng tình Ôn Lăng cũng không vì cô ta mà tiếc hận, cách một lúc lâu mới phản ứng lại, “Cựu thành viên?”

Hệ thống: “Đúng rồi, cô ta đã chấm dứt hợp đồng cùng Hoa Ảnh”

“…”

Hòa Vi đại khái đoán được là ai làm, dừng một chút, cô lại hỏi: “Bởi vì nhiệm vụ này đã thất bại sao?”

“Không phải nha ký chủ.” hệ thống yên tĩnh vài giây, sau khi sắp xếp từ ngữ mới nói một hơi dài: “Ôn Lăng là bởi vì quyến rũ một tên phú nhị đại nào đó, không cẩn thận lại câu dẫn được cha của tên phú nhị đại kia, cha cha, hơn nữa ông ta lại thích chơi SM, vốn dĩ Ôn Lăng đã… cho nên giống người lần trước, ừm... Cha của tên phú nhị đại này vì không muốn để người khác biết Ôn Lăng chết ở trên giường của ông ta, cho nên liền… thuê truyền thông viết như vậy.”

“…”

Thật ra trí nhớ của hệ thống khá tốt, đã qua lâu như vậy, mà vẫn nhớ rõ cô ta chết như thế nào

Hòa Vi sờ cằm, “Vậy Ôn Lăng hiện tại đến nơi nào?”

Hệ thống: “Quay trở lại thế giới hiện thực.”

“Còn khá tốt…”

“Bởi vì cô ta trở thành người thực vật mới có cơ hội xuyên sách.”

“…”

“Ký chủ, cô cũng muốn trở về thế giới hiện thực sao?”

Hòa Vi ở thế giới hiện thực… là một sự cố.

Cô rụt hạ bả vai lại, “Vẫn quên chuyện đó đi.”

Vài phút sau, 《 Hoàng Nữ 》 đã bắt đầu phát sóng.

Hòa Vi cũng không tiếp tục nghĩ về Ôn Lăng nữa.

Đúng là Ôn Lăng đã từng nghẹn ở trong lòng cô một thời gian, nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, không có những lời nói của cô ta, khả năng Hòa Vi sẽ không kiên định với trái tim của mình đến như vậy.

Hơn nữa nếu không có Ôn Lăng, về sau cũng rất có thể sẽ xuất hiện hàng ngàn hàng vạn Ôn Lăng khác.

Đến cả kết cục của Ôn Lăng, cũng chỉ là lời giải thích về hành động mà cô ta đã làm, không trách ai được, có thời gian nhớ đến cô ta, còn không bằng theo dõi bộ phim mới của chính mình.

Hòa Vi đem tâm tư thu hồi lại, sau đó chuyên tâm xem phim.

Vốn dĩ lúc trước khi phát sóng 《Cuối cùng cũng chờ được em đến 》, Hòa Vi liền cảm thấy thực không tồi, nhưng mãi đến hôm nay vừa xem 《 Hoàng Nữ 》, cô mới biết được thế nào được gọi là kinh diễm.

Bộ phim này có màu sắc và cách cắt nối biên tập có thể xem như một bộ phim bom tấn, không nói đến tiến độ, sự thay đổi giữa các cảnh đặc hiệu quả, tất cả đều rất hoàn hảo.

Chủ yếu chính là, kỹ thuật diễn của mỗi diễn viên chính đều rất tốt.

Hòa Vi rõ ràng đã biết trước cốt truyện, nhưng vẫn không hề chần chừ một phút đồng hồ mà xem hết hai tập.

Cho đến 10 giờ, sau khi khép lại phần kết, Hòa Vi mới nhớ tới Weibo.

Còn chưa kịp click mở hot search, đã nhìn thấy đề xuất tìm kiếm của bộ phim này.

Hòa Vi không lý do cảm thấy kiêu ngạo, khóe miệng hơi cong lên, sau đó mở danh sách hot search, lúc này, khóe miệng đang giương lên của cô trở nên cứng lại.

Vị trí đầu tiên của Hot search không liên quan đến 《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》, mà là——

# Nghi vấn về tình yêu cuồng nhiệt của Hòa Vi và phú hào #.

Lại nhấn mở đề tài, phía dưới bài báo có chín bức ảnh, có ảnh mấy ngày trước Yến Hoài cõng cô tại Paris, còn có mấy tấm ảnh là giữa trưa hôm nay, cô khom lưng hôn người đàn ông đang ngồi ghế phụ trong xe.

Tin nhắn của Yến Tình cũng vừa vặn gửi tới đây, một chuỗi dài các dấu chấm, sau đó cô lại bỏ thêm bốn chữ: 【 Bằng chứng như núi. 】

Yến Tình: 【 Hai người thật sự có thể, vô cùng có thể. 】

Hòa Vi không dám trì hoãn, click mở ảnh chụp xem từng tấm từng tấm một.

Thật đúng là ứng với câu nói “Bằng chứng như núi” kia của Yến Tình, khả năng paparazzi đã đổi một chiếc camera cao cấp hơn, lần này ảnh chụp không nhòe giống như hôm chụp cô tại khách sạn ở Thượng Hải, hôm nay tuy rằng hai loại ảnh này  không được coi là hoàn toàn rõ ràng, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng người phía trên là Hòa Vi.

Loại ảnh thứ hai bởi vì Yến Hoài ngồi ở trong xe, cho nên không thấy rõ mặt.

Thậm chí trong ảnh chụp, mặc dù mặt không quá rõ ràng, nhưng những người quen thuộc liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Nhưng mà bởi vì anh không phải nhân vật của công chúng, cho nên cộng đồng mạng vẫn còn đang suy đoán.

Yến Tình: 【 Được rồi, lúc này không nên giấu quá mức, đăng Weibo nói cho các fan một chút. 】

Hòa Vi không rõ ngọn nguồn mà có chút khẩn trương.

Cô ở trong đầu nghĩ vài bản nháp, sau đó mới đăng một bài lên Weibo——

@ Hòa Vi: 【 Không phải tình yêu cuồng nhiệt, mà là tân hôn. 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi