NƯƠNG NƯƠNG NÀNG KHÔNG MUỐN CUNG ĐẤU


Tán gẫu xong, đã đến lúc vào chủ đề chính.
Trên đường đến đây Khương Mạn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, tự nhủ lát nữa cho dù đau thế nào cũng phải nhịn, tuyệt đối không được cắn Hoàng thượng lần nữa.
Nhưng lúc đi vào "chính sự", Khương Mạn mới phát hiện mình chuẩn bị tâm lý vô ích rồi.

Về đến Ngọc Phù uyển, lúc nằm trên chiếc giường nhỏ, Khương Mạn mơ mơ màng màng còn đang suy nghĩ lần này không chỉ không đau mà còn thật thoải mái a! Chỉ là...!có chút mệt mỏi.
Một đêm này Khương Mạn ngủ rất ngon, nhưng hậu cung lại có rất nhiều người trằn trọc khó ngủ.
Sáng hôm sau, Khương Mạn vừa ăn sáng xong thì ý chỉ tấn vị cùng ban thưởng đã tới Ngọc Phù uyển.
Khương Mạn dẫn mấy người trong Ngọc Phù uyển tiếp chỉ tạ ơn.

Thái giám phụ trách tới tuyên chỉ Tiểu An Tử mỉm cười nói với Khương Mạn: "Nô tài chúc mừng tài nhân tấn vị."
Khương Mạn cười khách khí đáp lại, mang hà bao trong tay Liễm Thu nhét vào tay Tiểu An Tử, "Phiền An công công phải chạy chuyến này rồi."
Tiểu An Tử ước lượng hà bao trong tay, nụ cười trên mặt thêm phần tươi vui, "Tài nhân khách khí rồi.

Có thể nhìn thấy dáng vẻ tài nhân vui mừng cũng là vinh hạnh của nô tài."
Đám người Tiểu An Tử vừa rời khỏi Ngọc Phù uyển, Liễm Thu, Tiểu Đậu Tử cùng Tiểu Quả Tử hướng Khương Mạn chúc mừng.

Khương Mạn cũng không làm mọi người mất hứng liền thưởng bạc cho ba người họ.

Sau một hồi vui mừng mọi người mới để tâm đến đồ Hoàng thượng ban thưởng.

Đôi mắt của Liễm Thu dính chặt lên hai xếp vải, "Đây chính là cống phẩm hàng năm gấm Vân Nam trong truyền thuyết mà! Thật sự là đẹp như mây trên trời! Đúng lúc có thể đưa đi Thượng Công cục để các nàng giúp chủ tử may hai bộ y phục mùa xuân."
Hai xếp gấm Vân Nam, một xếp màu đỏ, xếp còn lại màu hồng đào đều vô cùng phù hợp với nữ nhân tầm tuổi Khương Mạn.
Khương Mạn tiến lên nhìn mấy xấp vải cùng đồ trang sức, chỉ vào một tấm vải màu vàng nhạt cùng một tấm vải màu xanh lá liễu, phân phó Liễm Thu: "Đem hai xếp vải này đi Thượng Công cục, để các nàng may hai bộ y phục là được."
"Vậy còn hai xếp gấm Vân Nam này thì thế nào ạ?" Liễm Thu dời mắt khỏi xếp gấm thượng hạng, nhìn về phía hai tấm vải Khương Mạn chỉ.

Mặc dù hai tấm Khương Mạn chọn cũng không tệ, nhưng so với gấm Vân Nam thì vẫn là kém một chút.
Khương Mạn nhàn nhạt nói: "Gấm Vân Nam cùng mấy loại vải vóc khác ngươi cất trước đi."
Liễm Thu có chút tiếc nuối, theo lời Khương Mạn cất mấy xếp vải đi.

Liễm Thu muốn nói vải vóc Hoàng thượng ban cho là để chủ tử mặc, huống hồ màu sắc của hai xếp gấm Vân Nam kia cũng rất phù hợp với chủ tử.

Nếu dùng hai xếp gấm đó may hai bộ y phục cho chủ tử chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.

Nhưng nàng cũng biết chủ tử mặc dù nhìn trông dễ nói chuyện, thực chất người luôn luôn có chủ ý riêng, nếu đã nói nàng cất hai xếp gấm đi thì có khuyên bao nhiêu cũng vô ích.
Từ trước đến nay tin tức lan truyền trong hậu cung luôn rất nhanh.

Trước Hoàng thượng ở Ngọc Phù uyển gặp Khương Bảo lâm, ngày hôm sau lại triệu Khương Bảo lâm thị tẩm.

Hầu hạ xong liền tấn vị nàng, trong ban thưởng còn có hai xếp gấm Vân Nam.

Tin tức này truyền khắp hậu cung nhanh như thể mọc cánh vậy.
Trong Ung Hòa Cung, Cao Hiền phi nghe tiểu thái giám nói xong liền cong môi cười, "Lúc trước thật nhìn không ra vị này cũng là người có bản lĩnh.

Trước đó Hồ Mỹ nhân cũng chỉ có một xếp gấm Vân Nam phải không?"
Cung nữ Liên Hương gật đầu: "Hồ Mỹ nhân, Lữ Mỹ nhân, Tương Tài nhân đều là một xếp."
Cao Hiền phi hừ lạnh: "Nàng ngược lại thoáng cái đã vượt qua ba người này, cũng không biết bây giờ tâm tình ba vị kia thế nào."
Liên Hương nói: "Hồ Mỹ nhân cùng vị trong Ngọc Dương Cung bất kể trong lòng nghĩ thế nào trên mặt cũng không có biểu hiện gì.

Bất quá vị ở Lạc Mai cư nghe nói đã đập một bộ trà cụ bạch ngọc."

Một cung nữ khác bồi thêm: "Vị ở Lạc Mai cư kia tự thấy mình được sủng ái, luôn không coi người khác ra gì.

Bây giờ bị người có vị phân thấp hơn lấn át, đập bộ trà cụ có là gì, phía sau không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì đâu."
Cao Hiền phi gõ nhẹ ngón tay được sơn tỉ mỉ lên mặt bàn, giọng nói không khỏi u oán, "Bọn họ đấu nhau thế nào không quan trọng.

Dù sao Hoàng thượng đến Ung Hòa Cung cũng sẽ không đến tìm ta, các ngươi chỉ cần quan sát kỹ Hồ Mỹ nhân kia là được.

Nàng thánh sủng không ít, làm sao mà bụng mãi không có động tĩnh gì thế.

Nàng có ngoan ngoãn uống thuốc điều hòa thân thể do thái y kê không?"
Liên Hương vội nói: "Nương nương yên tâm, chúng nô tì vẫn luôn quan sát Hồ Mỹ nhân, thuốc thái y kê nàng một thang cũng không bỏ."
"Vậy thì tốt.

Các ngươi chọn món đồ nào đó gửi qua Ngọc Phù uyển đi."
"Dạ, nương nương."
- -------------
Ngày thường Ngọc Phù uyển môn đình đìu hiu lúc này đột nhiên lại đông như trẩy hội.
Liễm Thu cùng Tiểu Đậu Tử và Tiểu Quả Tử bận đến chân không chạm đất, Khương Mạn cũng không thảnh thơi là bao.

Những phi tần vị phân cao hay được sủng ái đa số đều phái thái giám hay cung nữ tới, còn ai vị phân thấp hay thất sủng phần lớn là tự mình tới cửa.
Tiễn vị cuối cùng tới chúc mừng, Khương Mạn rót một ly trà, không nhịn được phàn nàn, "Thi Bảo lâm cùng Hình Ngự nữ thật giỏi ăn nói."
Hai người từ lúc tới đến lúc đi cơ hồ nói chuyện không ngơi nghỉ, về sau Khương Mạn cũng lười lên tiếng, hai người vẫn có thể tiếp tục tự thuyết tự thoại nói một chút.


Nếu không phải sắc trời không còn sớm, chắc hai người này vẫn có thể nói được tiếp.
Liễm Thu châm thêm trà cho Khương Mạn, cười nói: "Cũng là do chủ tử bây giờ không như ngày xưa, các nàng mới đến nịnh bợ ngài, bằng không ngày thường sao không thấy các nàng tới cửa."
Khương Mạn liếc Liễm Thu một cái, thấp giọng mắng: "Cái gì gọi là không giống ngày xưa, những lời như thế sau này vạn lần không được nói."
Liễm Thu cũng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng nhận sai: "Thật xin lỗi chủ tử, là nô tỳ hồ đồ."
Khương Mạn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sắc mặt hòa hoãn hơn, "Ta biết ngươi là thay ta vui mừng, nhưng hôm nay ta bất quá cũng chỉ là một cái tài nhân nho nhỏ, khác là bao so với bảo lâm trước kia chứ? Không nói đến mấy vị nương nương vị phân trên Cửu tần, chỉ nói tài nhân, mỹ nhân, tiệp dư trong cung này thiếu sao? Nếu ngươi trở nên ngông cuồng chỉ vì ta thị tẩm hai lần liền được tấn vị tài nhân thì sớm muộn cũng sẽ hại chính bản thân ngươi, hại chúng ta, thậm chí là toàn bộ Ngọc Phù uyển."
Liễm Thu xấu hổ cúi đầu, "Nô tỳ biết lỗi rồi, chủ tử, sau này nô tỳ nhất định sẽ cẩn trọng lời nói hành động."
Khương Mạn thấy Liễm Thu đã nghe lọt, gật đầu một cái nói tới quà tặng hôm nay nhận được, "Hôm nay các ngươi cũng mệt rồi, những thứ này trước không cần thu dọn vội, ngày mai cái gì nên lập danh sách thì lập danh sách, cái gì nên để vào kho thì để vào kho."
Ngày hôm sau, lúc Khương Mạn đang chỉ huy mấy người Liễm Thu thu xếp quà hôm qua nhận được, Tề Công công từ Nội Vụ phủ bất ngờ mang chừng mười cung nữ cùng thái giám xuất hiện tại nơi này.
Sau khi nghênh đón hắn vào, vẻ mặt Khương Mạn khó hiểu hỏi: "Tề Công công đây là?"
Tề Công công cười hiền lành, "Ấn theo quy chế tài tử nên có bốn cung nữ và bốn thái giám bên người.

Tài nhân trước vốn đã thiếu một cung nữ hầu hạ, hơn nữa bây giờ ngài tăng vị phân, theo lý nên thêm ba cung nữ và hai thái giám.

Nô tài lo lắng tài nhân bên này ngài thiếu người sai sử bèn chọn ra mười mấy người lanh lợi mang đến đây cho tài nhân chọn."
"Làm phiền Tề Công công rồi." Khương Mạn cười gật đầu, "Ta quả thật đang cần người, công công thật đúng là giúp đỡ kịp thời.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi