Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

Cho dù là đồi Độc Long chỉ còn lại hơn hai ngàn ngươi nhưng cũng chưa chắc đã không thể chống cự nổi … Lương Sơn đã bị buộc đến đường cùng rồi … Tiếp theo không phải việc mình cần làm, những gì gã đã nói thì mình đều đã làm xong hết rồi … Ngô Dụng bọn họ đã biết trong số các đầu lĩnh có gian tế, bởi vậy chắc chắn là có chuẩn bị. Mình rất có khả năng sẽ bị lộ, hơn nữa khả năng bị lộ là bởi vì tự cho là thông minh, hay gây chuyện rắc rối … Nhưng chỉ cần mình không bị xác định là gian tế, thì hoạt động bí ẩn một chút là bọn họ không thể phát hiện được. Cho dù có phát hiện thì có lẽ mình cũng đã đi rồi … Không cần mạo hiểm … Không thể ngồi xem … Trong lòng cực kỳ do dự, mắt nhìn ánh trăng qua kẽ lá trên đỉnh đầu, lắc lắc đầu.

Mặc kệ nghĩ như thế nào đều cảm thấy … Không cần phải … Mạng của mình thì mình phải tự giữ thôi. Ninh Lập Hằng, nếu ngươi đã thông minh như vậy, chắc sẽ không thể không có phòng bị nhỉ … Viên ngoại ơi viên ngoại, ta đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hẳn là …

Thời gian dần dần trôi, bóng đêm yên lặng như đang che giấu một thanh đao sắc bén, không ngừng tích lũy sức lực, bởi vì áp lực trầm mặc bên kia khiến nó càng trở nên sắc bén hơn. Mặc giáp trụ, buộc ống tay áo, lau chùi đao nhọn, cầm lên lần nữa … Ở một bên doanh trại, bóng dáng như một con báo ẩn núp xuyên qua bụi cỏ dưới ánh trăng.

Cảnh vật trước mặt không ngừng xuất hiện rồi lại đi qua. Thời gian mình cần không nhiều lắm, chỉ cần một lần cảnh báo là đủ rồi. Chỉ tiếc bởi vì lần này chạy trốn, trên người không có những thứ như pháo hoa. Nhưng bên này cũng cách thung lũng Chiến Gia không xa.

Nếu người đó chết thì hết thảy đều sẽ thất bại trong gang tấc. Viên ngoại ở kinh thành cũng không chắc thực sự có thể sửa lại được án sai hoặc là sống được tốt lành.

Trận chiến Lương Sơn đã tới bước này, mình cũng chỉ có thể mạo hiểm được như vậy mà thôi.

Bụi cỏ, cây cối, hòn đá, bóng tối đều liên tục bị bóng dáng đó bỏ lại đằng sau không tiếng động theo bước đi vội vã của y. Nhưng đúng lúc đang nhanh chóng di chuyển đó, tập kích bất ngờ xé gió lao đến! Trong rừng cây, các đầu lĩnh chào hỏi nhau, dùng tay ra hiệu. Một gã, hai gã, v. v … Cuối cùng ba ngàn bóng người đều đã đứng lên không một tiếng động, bắt đầu tiến lên.

Chu Vũ đi đến chỗ thủ hạ của Yến Thanh, xuất hiện trước mặt mọi người. Một lát sau, bọn họ nhập vào trong đội ngũ, không tiếng động, dũng mãnh tiến về phía trước như nước lũ … Một chút giao thủ trong bóng đêm, sau đó là những tiếng bịch bịch giao đấu quyền, lưỡi đao bị đá văng ra ngoài. Hai bóng người nhảy về hai phía khác nhau.

- Đới viện trưởng …

- Thân thủ giỏi thật!

Đao được Đới Tông giấu vào trong tay áo. Ở ngoài hai trượng, Yến Thanh quay người. Ở chỗ cao phía trước mặt y, có người đi tới, một, hai … Cuối cùng tụ tập lại hơi thở đáng sở. Người cầm đầu ánh mắt thâm trầm nhìn y, lắc đầu.

- Yến Thanh ơi Yến Thanh, cuối cùng không ngờ là ngươi, thực sự khiến ta … Rất đau lòng!

Dưới ánh trăng là Tống Giang, hắc đạo kiêu hùng chuẩn bị giết người, không phải là kẻ luôn luôn thiện tâm giúp đỡ mọi người. Mà ở phía sau gã, bên cạnh gã: Võ Tòng, Quan Thắng, Sài Tiến, huynh đệ họ Nguyễn và hơn mười tinh nhuệ Lương Sơn đều có mặt. Mà đáng chú ý nhất, có lẽ là Tịch Quân Dục, bởi vì suốt quãng đường chạy trốn, lại bị cô lập nên sắc mặt tái nhợt, có chút ốm yếu. Tới lúc này, hắn xoa tay, rốt cục có thể lại một lần nữa được làm mưu sĩ quan trọng đứng bên cạnh Tống Giang.

- Thời đến thiên địa cùng hiệp lực, vận đi anh hùng bất tự do. Thời gian dài như vậy, chúng ta đã cố gắng hết sức tính toán, xem ra rốt cục có một lần có thể đi trước người kia rồi. Yến huynh đệ, kỳ thật Lư viên ngoại vẫn còn sống nhỉ … Thật sự là chúc mừng …

Giọng nói có chút suy yếu, có chút vui sướng, rồi lại dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, thản nhiên truyền đi trong bóng đêm … Không lâu sau, trên đỉnh núi cuối cùng đó, bóng người thứ nhất rốt cục xuất hiện không tiếng động, sau đó người đông như kiến cùng lao lên.

Trong đám người, có thể giơ tay lên, chỉ xuống phía xa xa bên dưới đang không có bao nhiêu phòng bị … Doanh trại hai ngàn người! Thung lũng Chiến Gia! Thế công xuống như nước lũ!

- Thời đến thiên địa cùng hiệp lực, vận đi anh hùng bất tự do. Thời gian dài như vậy, chúng ta đã cố gắng hết sức tính toán, xem ra rốt cục có một lần có thể đi trước người kia rồi. Yến huynh đệ, kỳ thật Lư viên ngoại vẫn còn sống nhỉ … Thật sự là chúc mừng …

Ánh trăng sáng ngời, khi trong núi rừng vang lên giọng nói này của Tịch Quân Dục, quân tốt Lương Sơn vẫn còn ở phía xa xa, đang tiến về phía trước không một tiếng động. Yến Thanh lui một bước, ánh mắt nhìn quét mọi người xung quanh. Phía trước Tống Giang, phía sau Đới Tông. Yến Thanh nắm tay lại, thở ra một hơi, sau đó rốt cục ổn định tâm thần, bật cười.

- Nhanh như vậy … Xem ra lúc trước các ngươi cũng đã hoài nghi ta. Khi nào thế?

- Từ khi chúng ta còn đang ở trên Lương Sơn.

Ẩn nhẫn lâu như vậy trong nghẹn khuất và hiểu lầm, tới lúc này mây tan trăng sáng, đến lúc này Tịch Quân Dục cũng không keo kiệt chia sẽ tâm đắc cho mọi người. Nghe Yến Thanh hỏi, hắn liền mỉm cười, ánh mắt chuyển thành nghiêm túc.

- Muốn hoài nghi đến Yến huynh đệ ngươi thực sự không phải là một chuyện dễ dàng. Ngươi có quan hệ rất tốt với mọi người, đóng kịch cũng quá tốt. Sau khi Lưu viên ngoại qua đời, trên Lương Sơn căn bản là không có ai hoài nghi đến ngươi. Nhưng lần đầu tiên khiến ta tập trung ánh mắt trên người ngươi chính là một tháng trước, khi ta ở trên núi tỏ vẻ vụng trộm ra đi …

- Lúc ấy quân sư và mọi người đều hiểu được trong chúng ta có nội quỷ, cũng hiểu được sức phá hoại của nội quỷ này. Nhưng y ẩn nấp trong các đầu lĩnh, chúng ta căn bản là không thể đi thăm dò được. Nhưng ta có thể xác định một việc: Ta là người mà Ninh Lập Hằng nhất định phải giết. Nếu ta muốn vụng trộm bỏ đi, vậy nội quỷ đó nhất định sẽ chú ý tới ta. Lúc ấy ta tự lấy mình làm mồi, dẫn người lộ diện, xác định một ít người. Yến huynh đệ, trong lúc đó, ngươi đã khiến ta cảm thấy kỳ quái …

Trong lúc nói chuyện, giọng nói của Tịch Quân Dục cũng dần trở nên sáng sủa hơn. Hắn mở hai tay ra, thậm chí có chút khí chất tương tự như Ninh Nghị. Bởi vì đại chiến còn chưa bắt đầu, đám người Tống Giang cũng không ngại tốn thêm chút thời gian ở đây nghe Tịch Quân Dục nói chuyện, hưởng thụ khoái cảm bắt nội gian tại chỗ trước khi khai chiến.

- Có một số việc, một khi bắt đầu dò xét, điều tra thì luôn luôn có thể có một chút manh mối. Nếu ta muốn đi, rất nhiều người sẽ không cho. Việc này không có gì lạ. Hai lòng ba ý không có nghĩa là nội gian, nhưng không ngờ ngươi lại quan tâm tới việc này. Vì sao? Sau khi Lư viên ngoại chết, ngươi một lòng nghĩ tới việc báo thù, nếu ngươi phóng ánh mắt ra ngoài Lương Sơn thì không có gì là lạ.

- Nhưng ngươi lại quan tâm tới sự tình nội bộ Lương Sơn. Cái này khó mà nói.

- Đương nhiên ngươi quan hệ với ai cũng tốt cả, ngẫu nhiên hỏi một việc gì đó cũng không thể xác định ngươi có ý gì. Hơn nữa, có khả năng ngươi muốn kéo ta đi tìm Ninh Lập Hằng báo thù. Việc này cũng không phải là không có khả năng … Cho nên lúc ấy ta cũng không thể xác định.

Tịch Quân Dục nghiêng nghiêng đầu, như cười như không tạm dừng một lát:

- Nhưng trong lòng đã có nghi hoặc thì có một số việc liền không thể không suy nghĩ … Chúng ta quay lại nhìn toàn bộ sự tình phát triển của đồi Độc Long, lại đối chiếu với hành tung của Ninh Nghị. Cuối tháng ba xảy ra vụ án diệt môn ở Giang Ninh, đến trung tuần tháng tư y liền khởi hành đi kinh thành, sau đó lại gặp đám người Chu Vũ đại ca cướp ở Vận Hà. Cuối tháng tư đầu tháng năm vào kinh thành, cho dù chắp nối thì cũng phải có sự chuẩn bị. Giữa tháng năm y đi tới Sơn Đông, cuối tháng năm chúng ta đánh đồi Độc Long. Thời gian ngắn như vậy, y có thể làm được bao nhiêu việc chứ?

Yến Thanh cười lắc lắc đầu:

- Y chỉ ba ngày đã phá hủy các ngươi.

- Đúng vậy.

Tịch Quân Dục dù tức giận nhưng vẫn ung dung:

- Nhưng trong trận chiến đồi Độc Long, ngay từ đầu chúng ta căn bản không dự đoán được trong số các đầu lĩnh trên núi lại có nội gian như vậy. Nhìn toàn bộ sự tình, nếu không có nội gian như vậy thì y căn bản là không thể làm nổi việc gì. Hơn nữa nếu muốn làm được việc này thì nội gian không thể là kẻ mới gấp gáp kéo tới. Y tự đặt mình vào nơi nguy hiểm, việc mạo hiểm nhất không ngờ là gửi gắm phần thắng trên người một nội gian. Như vậy nội gian này thứ nhất là phải lợi hại, thứ hai là phải khôn khéo. Tức là vừa phải có võ nghệ cao cường, vừa phải có đầu óc, có thủ đoạn làm việc, hơn nữa còn phải đáng giá tín nhiệm! Lúc đó ta đột nhiên nghĩ rằng, nếu nội gian không phải là sau khi đến Sơn Đông mới bố trí thì khi chúng ta bị sót một chỗ nào đó, y cũng đã bày bố! Vậy chỉ có một nơi có khả năng …

- Vận Hà!

Tịch Quân Dục gật đầu, vênh cằm, ngạo nghễ nhìn Yến Thanh:

- Sau chiến dịch Vận Hà chỉ có bốn người trở về. Chu đại ca không có khả năng, bởi vì huynh ấy không có mặt tại đó. Trương Thuận Trương đại ca bị giết ở đồi Độc Long. Còn lại ngươi và Yến Thuận đại ca, ta đều từng hoài nghi. Khi hoài nghi đến ngươi, ta đều tự cười mình suy nghĩ quá nhiều. Theo cách nói của Chu Vũ đại ca, chính mắt huynh ấy nhìn thấy Lư viên ngoại bị giết. Hơn nữa chỉ bị bắt trong thời gian nửa ngày, Lư viên ngoại sao có thể bị xúi giục chứ, không đủ thời gian. Lúc chúng ta xuống núi, Yến Thuận ca ca cũng không đi theo cùng, ta cũng một lần nữa nghĩ rằng mình đã nghĩ sai rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi