Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

Đại chiến vừa bại liền lập tức liên lạc với người Nữ Chân, cũng không biết là đã đáp ứng điều kiện gì, sau đó người Kim phát binh, tiến quân rất nhanh, phá Yến Kinh, sau khi đốt giết cướp bóc thì giao lại một tòa thành tàn phá cho triều Vũ. Khi Quách Dược Sư có phản ứng thì Đồng Quán đã truyền tin tức đại thắng Yến Kinh trở về phía nam, bắt đầu tuyên dương chiến công hiển hách này.

Đối với việc xử trí Oán Quân, trong cơn mưa lớn hôm nay, vừa mới có thánh chỉ đến " … Có Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư, có công trong chiến dịch Yến Kinh, ra sức tiến công, lập được công lớn, nay đặc biệt phong Quách Dược Sư làm Võ Thái Doanh Tiết Độ Sứ, gia phong … Ân thưởng … Ban thưởng … Khâm thử.

Rất nhiều ban ân và danh hiệu được đưa tới trước mặt Quách Dược Sư, trong ánh mắt kinh ngạc của Quách Dược Sư. Lưu Hưng Thế cũng được thăng quan phát tài, cũng được gia phong quan tước, cười tủm tỉm đi tới, thân mật nói chuyện với Quách Dược Sư một hồi. Tối hôm nay, trong Thường Thắng Quân tổ chức một yến tiệc. Lưu Hưng Thế và Quách Dược Sư uống say tới mức không còn biết trời đất gì nữa. Đối với việc đại quân của mình chậm chạp đi lên phía bắc, Lưu Hưng Thế tỏ vẻ rất áy náy nhưng cũng giải thích tỉ mỉ rằng quân đội triều Vũ vốn luôn không nhanh như vậy.

Mà lúc này tất cả mọi người đều có phong thưởng, thăng quan phát tài, gã mới có mặt ở đây để gặp Quách Dược Sư và nói lời xin lỗi, đồng thời cũng thành tâm thành ý nói, bên phía triều Vũ đều coi Quách Dược Sư là một hảo hán, đánh giặc rất giỏi, rất lợi hại! Đối với Lưu Hưng Thế thì đây có lẽ là thái độ thể hiện thiện ý tốt nhất đối với Quách Dược Sư.

Sau khi tiễn Lưu Hưng Thế về, trời tăm tối, mưa vẫn rơi, Quách Dược Sư cầm thánh chỉ đứng ở bên ngoài lều trại, nhìn cơn mưa to đang rơi trên người mình. Bên cạnh còn may mắn sót lại hai lão huynh đệ biết y gần đây vẫn luôn canh cánh trong lòng vì thất bại ở Yến Kinh liền đi tới an ủi một hồi, nói:

- Đây dù sao cũng là chuyện tốt, cuối cùng có thể thả lỏng trong lòng, tiếp theo chúng ta có thể lại chiêu binh mà.

- Bên phía Đồng Xu Mật vẫn là có lương tâm, cuối cùng cũng không quên chúng ta …

Hai người nói như vậy, Quách Dược Sư đã uống say chỉ đỏ mắt nhìn bọn họ, bàn tay cầm thánh chỉ dần dần run rẩy hẳn lên, cắn chặt răng, muốn ném vào trong mưa nhưng rốt cục lại không dám. Y nặng nề phất tay, nhìn màn mưa trong bóng đêm, giơ tay lên chỉ một hồi.

- Hơn năm ngàn huynh đệ của chúng ta. Ta vốn, ta vốn mang theo các ngươi …

Quách Dược Sư thì thào, rốt cục rơi lệ trong mưa, rống lên đầy áp lực:

- Khốn! … Kiếp!!!! … Thanh âm đó vang vọng trong màn mưa.

Hôm đó là ngày mười ba tháng bảy năm Cảnh Hàn thứ mười của triều Vũ. Cũng vào lúc đó, ở cách xa ngàn dặm về phía nam, tại thung lũng Chiến Gia, hơn ba ngàn người Lương Sơn đang lao xuống triền núi, mãnh liệt tấn công doanh trại của người đồi Độc Long.

Ở Sơn Đông xa xa, Ninh Nghị cũng không thể biết trước được tình huống ở phương bắc, mà tạm thời thì hắn cũng không có hứng thú. Tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong lòng vẫn có chút mệt mỏi, có một bóng dáng nho nhỏ trong giấc mộng đó vĩnh viễn nói lời từ biệt đối với hắn. Ngay cả biết rằng những gì trong mộng đó chỉ là ý nghĩ một phía của mình nhưng lúc này hắn vẫn không khỏi bị cảm xúc lưu luyến đó tràn ngập trong óc. Bên ngoài trời mưa vẫn to nhưng trời đã quang hơn. Bởi vì mưa to thế này không dễ đi lại, mọi người đành phải dừng chân nghỉ tạm ở dịch trạm (trạm nghỉ chân) bên đường. Mà hai trăm người đi thì có người nhanh có người chậm, nhóm hơn ba mươi người đầu tiên có xe có ngựa xem như là đi trước. Những người còn lại cũng phải tìm nơi nghỉ chân ở phía sau.

Ninh Nghị rời khỏi xe ngựa, thấy đó là hậu viện của dịch trạm. Hắn ngủ rất say, mọi người thậm chí còn không đánh thức hắn dậy. Mưa to hắt vào chiếc đèn lồng treo cô đơn dưới mái hiên, mưa to rơi xuống trong bóng tối. Kỳ thật dịch trạm cũng đã đi ngủ, những người đi theo đến đây liền tìm chỗ ngủ trong một căn phòng hoặc dưới mái hiên của dịch trạm đơn sơ này. Ninh Nghị đi lên lầu hai tìm chỗ ngồi, nhìn những cơn gió thổi hạt mưa mát mẻ tung bay, đợi đám người Chúc Bưu tỉnh lại để nói chuyện về những cao thủ lục lâm sắp sửa gặp gỡ và các loại chuyện khác nữa …

Mưa to vẫn rơi, không gian chìm trong bóng tối. Nếu là trước kia thì lúc này trời lẽ ra đã phải hửng lên rồi nhưng có lẽ là cơn mưa dông cuối cùng của mùa hè kéo dài nên khắp đất trời vẫn vùi lấp trong bóng tối. Ninh Nghị ngồi ở cạnh lan can lầu hai, nhìn những người bên dưới đang bận rộn chuẩn bị làm cơm. Khi Chúc Hổ đi tới, Ninh Nghị hỏi:

- Chúc nhị ca, đại khái còn xa lắm không?

-Nếu tới đồi Hắc Ngưu, huyện An Bình, cưỡi ngựa toàn lực thì đại khái chỉ còn khoảng nửa ngày nữa. Nhưng trời đã như vậy thì đường sẽ không hề dễ đi. Bên kia đều là đường núi, đường cũ nát, gặp phải trời mưa to như thế này, nếu bị chặn ở giữa đường thì chỉ sợ sẽ lại càng tốn thời gian hơn nữa.

Chúc Hổ cũng biết tâm trạng của hắn nên nói tiếp:

- Hơn nữa, nếu chỉ có mười mấy, hai mươi người cưỡi ngựa đi trước, cho dù có đi tới nơi thì chỉ sợ ý nghĩa cũng không lớn.

- Lợi hại đến như vậy à?

- Mảnh đất này từ trước đến nay vẫn là nơi cường hào tụ tập, có người trong lục lâm, có lái buôn qua lại. Từ Trúc Khê tới An Bình, mấy trại xung quanh đều khá hung. Nếu áp tải hàng mà không có bối cảnh đủ mạnh thì bình thường cũng không đi qua nơi này. Danh tiếng của đồi Độc Long thật ra có thể dùng một chút ở đây nhưng nếu có tranh chấp gì lớn thì …

Ninh Nghị nhíu mày hỏi:

- Còn lợi hại hơn cả Lương Sơn à?

- À, cái này …

Lúc này Ninh Nghị nói chuyện đều có một khí thế phát ra theo tầm tình. Chúc Hổ cũng không biết nói sao cho phải, nhưng lập tức chỉ thấy Ninh Nghị lắc đầu, bật cười:

- À, nói đùa thôi. Là ta nghĩ linh tinh …

Trong lòng hắn nhớ đến tình hình của Lục Hồng Đề, dù sao cũng đã đẩy cảm giác khẩn trương lên đến mức cao độ, nhưng lập tức lại chuyển đề tài.

Chúc Hổ cũng cười nói:

- Đương nhiên là không thể so với Lương Sơn được, chỉ có điều xấp xỉ quân đội triều đình hiện giờ mà thôi. Đó là nơi long xà hỗn tạp, lúc này lại đang tình trạng hỗn loạn, tùy tiện đi tới thì sợ rằng sẽ có điều gì đó ngoài dự kiến.

- Hai trăm người là đủ rồi chứ?

- Khó nói!

Chúc Hổ lắc lắc đầu:

- Vấn đề không lớn nhưng khi tới bên kia thì đó lại là nơi của lục lâm. Có thể dùng tới tên của đồi Độc Long. Lập Hằng đánh tan Lương Sơn, thanh danh của Lập Hằng và của quan phủ cũng có thể dùng. Nhưng chỉ sợ ở đó có những kẻ vô danh nhưng lại liều mạng không muốn sống. Tên Thôn Vân Hòa Thượng có ngoại hiệu Vạn Lý Độc Hành kia đang bị quan phủ truy nã nhưng vẫn phát triển rất nhanh chóng ở đó, là cao thủ mà ai gặp cũng sợ …

Ninh Nghị gật đầu. Qua địa giới Vận Châu, mấy huyện Trúc Khê, An Bình vốn là nơi nhiều núi hoang, cũng là nơi nhân sĩ lục lâm tụ tập. Chỉ có điều những người này khác với Lương Sơn. Bọn họ cứ từng đám từng đám mà thôi. Quân đội không phải là không thể tiêu diệt nhưng cứ đến đánh thì bọn họ lại tan, quân đội vừa đi thì người ta lại trở về. Nếu muốn đánh tan những người này trong ngắn hạn thì lại không có ý nghĩ gì lớn, ngược lại chỉ càng kích thích sự oán hận của người dân. Đây cũng là sinh thái đặc thù của hai lộ Sơn Đông. Cho dù Ninh Nghị dẫn hai trăm người đi tới cũng không thể nói có thể hoành hành ngang ngược được. Huống chi vì trời mưa to nên hai trăm người vẫn còn chưa thể tụ tập lại được với nhau.

Chỉ là trong cơn mưa to như vậy, Sơn Đông bên này lại không giàu có gì, đoàn người của mình thật ra có thể tạm thời trú mưa trong dịch trạm cũ nát này. Nhưng Lục Hồng Đề đang bị thương thì có thể đi đến đâu để tị nạn, để tránh mưa chứ? Nàng chỉ một mình đã quấy lên mưa gió như vậy trong lục lâm, đuổi giết đám người Lương Sơn lúc trước, đương nhiên có thể lựa chọn giết những kẻ lạc đội ngũ, nhìn thì có vẻ uy phong lẫm lẫm nhưng dù sao nàng cũng chỉ lẻ loi một mình, vì sợ bị người tìm được nên nàng bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng. Nghĩ vậy, Ninh Nghị cứ thế dõi mắt vào trong màn mưa lớn, trong lòng không tránh nổi lo âu.

Qua một hồi, sắc trời sau tầng mây hơi hơi sáng lên. Trong dịch trạm, cơm cháo và bánh mỳ cũng đã chín. Đám người Ninh Nghị ăn trong đại sảnh của dịch trạm, sau đó hắn cùng với đám người Chúc Hổ, Chúc Bưu nói về tình hình của huyện An Bình.

- Trong những người này, võ nghệ lợi hại nhất có lẽ vẫn là mấy người Tôn Lập, Lâm Xung, Sử Tiến, Trần Kim Hà, Lục Văn Hổ, Thôn Vân Hòa Thượng. Trước hết không nói tới đám người Tôn Lập, Lâm Xung. Mấy người Trần Kim Hà, Lục Văn Hổ vốn là nổi tiếng ở vùng Tề Lỗ, cũng có tiếng tăm lừng lẫy ở phủ Đại Danh. Trần Kim Hà có ngoại hiệu là Thiết Quyền, nghe nói thành danh nhờ công phu trên tay nhưng lại rất giỏi dùng đại đao. Đừng tưởng tên y nghe như tên nữ nhân mà lầm, trên thực tế thân hình y cao lớn khôi ngô, võ nghệ vừa cương vừa nhu vừa tinh tế. Ở vùng này mà y có danh tiếng lớn như vậy, sợ rằng võ nghệ cũng không khác biệt lắm so với Loan giáo đầu.

Chúc Hổ nói về những hiểu biết của mình đối với huyện An Bình:

- Về phần Lục Văn Hổ, nghe nói biết đủ thập bát ban võ nghệ, binh khí gì cũng đều đánh tương đối lợi hại. Lúc trước gã dùng võ kết bạn ở mảnh đất Sơn Đông, đánh ra danh tiếng rất lớn. Người chết ở dưới tay gã không ít nhưng người khâm phục gã cũng không ít. Gã và Trần Kim Hà ở vùng này chủ yếu vẫn là thanh danh tốt, võ công cao, lại chưa bị quan phủ ghét. Lần này ra mặt, chỉ sợ cũng là nghĩ khi Lương Sơn bị giết thì đi ra làm chút việc gì đó. Nói thực ra, vị Lục … Lục tiền bối kia có thể liên tiếp trốn thoát giữa sự vây kín của những kẻ đó cũng đã là cực kỳ giỏi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi