ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 417

Mâu Nghiên gật đầu rồi đóng cửa.

Căn nhà yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng TV, Mâu Nghiên quay đầu lại, Thương Mẫn ngồi trên sô pha cầm điều khiển bấm bấm, không thèm nhìn anh.

Anh bước tới, ngồi xuống ghế sô pha bên kia: “Anh đã thuê người chăm sóc rồi, ngày mai sẽ đến. Bác sĩ cũng đã được sắp xếp bên cạnh, sau này sẽ không tái diễn nữa.”

Thương Mẫn vẫn không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào TV.

“Anh xin lỗi.” Mâu Nghiên biết cô đang tức giận: “Ban nãy anh hơi nặng lời.”

Chuông cửa vang lên, thấy cô không động tĩnh gì, Mâu Nghiên đứng dậy mở cửa.

Một chiếc vali lọt vào tầm mắt của Mâu Nghiên trước tiên, sau đó là Bạch Chấp với ba lô trên lưng, đứng ở cửa với vẻ mặt lãnh đạm.

“Bạch Chấp?” Mâu Nghiên ngạc nhiên.

“Tôi đây.” Thương Mẫn thay đổi thái độ thờ ơ ban nãy, cô bước tới cửa, đẩy Mâu Nghiên sang một bên, cầm lấy vali trong tay Bạch Chấp.

“Thế này là sao?” Mâu Nghiên cau mày.

Thương Mẫn mỉm cười, cô nhướng mắt mang theo chút khiêu khích: “Anh không thấy sao, Bạch Chấp từ hôm nay sẽ sống ở đây.”

“Ai cho phép anh ta ở đây?” Mâu Nghiên tức giận.

Cô đưa người đàn ông khác về nhà trước mặt anh?

“Anh có thể để Kỷ Mộng Hiền sống ở đây, tại sao tôi không thể để Bạch Chấp ở?” Thương Mẫn hỏi anh. “Dù thế nào, Kỷ Mộng Hiền cũng chỉ là em gái của ân nhân của anh, nhưng Bạch Chấp chính là vị cứu tinh của tôi. Sao tôi lại để Bạch Chấp sống trong ký túc xá của công ty chứ? Dù sao ở đây cũng nhiều phòng như vậy. Có thêm một người thì đã sao? “

“Thương Mẫn!” Mâu Nghiên lớn tiếng hơn: “Em cố ý chống lại anh sao?”

“Tôi không có hứng thú đối nghịch với anh. Không phải lúc trước anh đảm bảo Kỷ Mộng Hiền sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của chúng ta sao? Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô ta chuyển đến mà đã như vậy rồi, chẳng lẽ tôi không thể có biện pháp nào sao?”

“Hôm nay, cô ta có thể đổ tội tôi đã đẩy cô ta xuống biển, ai mà biết ngày mai cô ta có nói rằng tôi đã dùng dao đâm cô ta không. Tôi sống ở đây với nỗi sợ hãi mỗi ngày. Hay anh muốn tôi dọn chỗ cho cô ta, để cô ta lên phòng ngủ chính rồi để hai người ngủ chung với nhau? “

Thương Mẫn nói hết những lời trong lòng rồi nhìn Mâu Nghiên, không muốn thể hiện sự yếu đuối.

“Em đang nói nhảm nhí gì vậy.” Mâu Nghiên hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Thương Mẫn: “Em ấy là một bệnh nhân. Trong mắt anh, em ấy là một đứa trẻ…”

“Đứa trẻ? Một đứa trẻ 20 tuổi?” Thương Mẫn không dừng lại: “Não anh bị ngấm nước biển sao? Cô ta là một đứa trẻ, thế tôi là gì? Tôi cũng chỉ mới 22 tuổi, theo như anh nói thì tôi cũng là một đứa trẻ. Giờ tôi muốn anh đuổi cô ta lập tức, anh có đồng ý không? “

Mâu Nghiên nhíu mày và im lặng.

Bạch Chấp lại kéo chiếc vali trong tay Thương Mẫn, đây là tất cả hành lý của anh ta, thời điểm Thương Mẫn cúp điện thoại, anh ta đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chưa đầy một tiếng đồng hồ.

“Anh Mâu.” Bạch Chấp nói: “Tôi ở phòng của người làm là được.”

Anh ta tự động chặn ánh mắt cảnh cáo của Mâu Nghiên, bình tĩnh như không có gì.

“Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trước đây tôi đã nói với anh rằng tôi nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho Thương Mẫn.” Bạch Chấp nhìn về hướng Mâu Nghiên: “Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm bất cứ điều gì nguy hiểm đến tính mạng của cô ta. “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi