ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 432

“Tôi không hại mẹ cậu.” Mạc Nguyên Bình giải thích, “Tôi biết cậu sẽ không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói.”

“Sở dĩ năm đó tôi sắp xếp mẹ cậu ở nhà không cho cô ấy đi ra ngoài là vì đám người nhà họ Thịnh định bắt cô ấy giao cổ phần, họ cho rằng có mẹ con hai người là có thể bắt buộc ba cậu. Mẹ cậu mềm lòng, không thể nhìn người nhà họ Thịnh chịu thiệt, chúng tôi cũng hoàn toàn bất đắc dĩ nên mới dùng kế sách tạm thời không cho cô ấy tham dự.”

“Nhưng chúng tôi không ngờ cô ấy sẽ sinh vào lúc đó, rõ ràng ngày sinh dự tính của cô ấy còn nửa tháng nữa…”

“Ông câm miệng cho tôi!” Mâu Nghiên hung tợn trừng mắt nhìn Mạc Nguyên Bình, ngắt lời ông ta.

“Mạc Nguyên Bình, lời ông nói, tôi sẽ không tin một chữ nào, ông đừng nảy sinh ý đồ đổi trắng thay đen!”

Mạc Nguyên Bình bị khí chất lạnh thấu xương của Mâu Nghiên dọa cho phát sợ, ông ta rũ mắt cười khổ.

“Tôi biết cậu không tin, tôi cũng không mong cậu sẽ tin.” Mạc Nguyên Bình thở dài, “Với tôi mà nói, hưởng thụ hai mươi mấy năm phú quý cũng đáng, tôi không còn mong muốn gì nữa.”

“Tôi đã hơn năm mươi tuổi, có cậu, tôi nghĩ việc phát triển sự nghiệp thêm lần nữa là không thể rồi, để tôi nghèo rớt mùng tơi ở bên ngoài, chẳng bằng để tôi ở trong trại giam an hưởng tuổi già, ít ra sẽ không phát sầu vì ấm no.”

Mâu Nghiên im lặng siết chặt nắm tay.

Đúng vậy, cuối cùng anh vẫn mềm lòng.

Anh đã từng nghĩ tới việc để Mạc Nguyên Bình đền mạng, mẹ anh và dì đã chết, dựa vào cái gì ông ta còn có thể sống tốt?

Thế nhưng cho dù anh không muốn thừa nhận như thế nào, những lời Mạc Nguyên Bình vừa nói rất có lý, sao anh lại không hiểu rõ?

Vậy nên cuối cùng anh chỉ đưa ông ta vào ngục giam.

Anh đã báo thù cả đời, nhưng đến bây giờ anh lại không biết thù này đã được báo hay chưa.

Mà hôm nay anh đến đây cũng chỉ muốn đặt một dấu chấm cho 22 năm cuộc đời của mình.

“Ông nói xong chưa?” Mâu Nghiên đỏ mắt.

Mạc Nguyên Bình đan hai tay vào nhau, nhìn Mâu Nghiên một lúc lâu.

“Nhiều năm qua, cậu coi tôi như kẻ thù giết mẹ, tôi cũng không có lời oán giận gì, dù sao sau khi mẹ cậu chết, tôi đúng là người được lợi lớn nhất.”

“Thế nhưng Mâu Nghiên, cậu là người thông minh, rốt cuộc trong chuyện này ai là người cười đến cuối cùng? Rốt cuộc mẹ của cậu bị ai hại chết?”

Đã vào đêm, Thương Mẫn ngồi trong phòng khách buồn bực ngán ngẩm, Mâu Nghiên chậm chạp chưa về, cô không yên lòng ngồi xem tivi, thỉnh thoảng lại xen thời gian trên điện thoại.

Cuối cùng cánh cửa lớn cũng bị đẩy ra, Mâu Nghiên đi vào với thần sắc u ám. Thương Mẫn lập tức tỉnh táo, đứng dậy nghênh đón.

“Chồng, anh đã về rồi.” Dáng vẻ cô vợ nhỏ ngoan hiền.

Cô nhận lấy áo khoác Mâu Nghiên cởi ra rồi treo lên giá treo, sau đó thuận tay vòng qua eo anh.

Không biết vì sao, gần đây cô càng ngày càng thích dính cùng một chỗ với anh, cho dù mới tách ra mấy tiếng, cô đã không ngừng nghĩ về anh.

Mâu Nghiên cúi đầu, nhìn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của Thương Mẫn, anh cảm thấy ấm áp, định vươn tay ra vuốt ve tóc cô, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, cánh tay đã giơ lên lại buông xuống.

“Anh đi đâu vậy.” Thương Mẫn ngẩng đầu, dùng đầu cọ xát cái cằm của anh.

Mâu Nghiên không nói gì.

Anh nhẹ nhàng đẩy Thương Mẫn ra, kéo ra khoảng cách giữa hai người, rồi đi qua ngồi xuống ghế sa lon.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi