ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 449

Thật sự muốn cô cút vì Kỷ Mộng Hiền sao?

Cô về nhà trong ấm ức, chỉ vì Kỷ Mộng Hiền nói cô là quỷ mà anh thật sự muốn cô cút đi sao?

Thương Mẫn nhìn hai chiếc vali trong tay, cô cố ý tạo ra tiếng động lớn như vậy, chẳng lẽ Mâu Nghiên không nghe thấy?

Chuông cửa bỗng vang lên, Thương Mẫn nghe thấy thì lau nước mắt, mở cửa.

Lê Chuẩn và Tô Huệ Phi đứng ở cửa, trong tay còn xách theo quà.

“Thương Mẫn?” Tô Huệ Phi vừa thấy đã nhận ra ngay Thương Mẫn có gì đó không ổn, cô ấy đi tới: “Cậu sao vậy?”

“Sao cậu đến đây?” Thương Mẫn ngạc nhiên.

Từ lần trước cãi nhau với Tô Huệ Phi xong thì hai người chẳng liên lạc gì với nhau, sao cô ấy lại đến đây với Lê Chuẩn.

“Tớ…” Tô Huệ Phi nhìn Lê Chuẩn ở bên cạnh, hơi lúng túng nói: “Tớ muốn đến tìm cậu hỏi chút chuyện.”

Lê Chuẩn cũng mỉm cười, đang định lên tiếng thì nhìn thấy vali ở phía sau cô, anh ta hơi ngờ vực.

“Thương Mẫn, cô xách vali làm gì? Định đi nghỉ mát với anh cả à?” Lê Chuẩn hỏi cô.

Tô Huệ Phi lườm anh ta, anh ta chẳng tinh mắt gì cả, vẻ mặt này của Thương Mẫn có chỗ nào giống muốn đi nghỉ mát?

“Vào trước đi.” Thương Mẫn tạm thời điều chỉnh tâm trạng, lùi lại một bước để họ đi vào.

Lê Chuẩn thấy cảnh náo nhiệt trên lầu thì hơi tò mò: “Là Mộng Hiền à? Cô ấy sao thế?”

Thương Mẫn ngồi xuống sofa, khoanh hai tay trước ngực, tỏ vẻ như không muốn nói chuyện.

“Hai người cãi nhau à?” Tô Huệ Phi cũng ngồi xuống: “Là vì cô gái tên Kỷ Mộng Hiền kia à?”

Trên đường đến đây cô ấy cũng đã nghe Lê Chuẩn nói rồi.

Là vì cô ta sao?

Bản thân Thương Mẫn cũng không nói chính xác được.

Quả thực sau khi Kỷ Mộng Hiền đến thì thái độ của Mâu Nghiên với cô rất lạnh nhạt, nhưng cũng không hoàn toàn là vì Kỷ Mộng Hiền.

“Tôi lên xem thử trước.” Lê Chuẩn nói rồi đi thẳng lên lầu.

Tô Huệ Phi thấy Thương Mẫn không đáp thì sáp đến gần cô: “Xin lỗi nhé Thương Mẫn, hôm ấy đúng là tớ hơi quá đáng. Thực ra về nhà thì tớ đã hối hận rồi, những vẫn không biết nên làm thế nào để nói xin lỗi cậu.”

Tô Huệ Phi chủ động nắm tay Thương Mẫn: “Chúng là là bạn thân lâu như vậy, cậu là người thế nào tớ rõ nhất. Nhưng tớ không ngờ lại vì chút chuyện nhỏ đó mà nói lời ác ý với cậu.”

Thương Mẫn lộ vẻ cảm động: “Tớ đã quên lâu rồi.”

Tô Huệ Phi cười: “Thế nên, chuyện tiểu thuyết của tớ có phải là cậu làm không?’ “Hả?” Thương Mẫn ngạc nhiên.

“Là cậu tìm tổng biên tập của tớ đúng không?” Tô Huệ Phi hỏi cô.

Thương Mẫn nhích người, muốn che giấu: “Tớ… tớ không có.”

“Cậu đừng có giấu nữa.” Tô Huệ Phi đấm nhẹ vào bả vai cô: “Sách của tớ thế nào trong lòng tớ biết rõ, hoàn toàn không thể nào trở về từ cõi chết được, trừ khi đi cửa sau. Thế nên là cậu làm chứ gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi