ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 505

“Không! Không được!” Mộ San hoảng sợ, nhưng mà cho dù cô ta cố gắng giãy dụa, cũng không thể chống cự lại được hai nhân viên bảo vệ cao to kia.

“Răng rắc” một tiếng xương cốt bị mạnh mẽ bẻ gãy vang lên, rất nhanh tiếng hét chói tai của Mộ San cũng vang vọng toàn bộ kho hàng.

Nghe tiếng kêu thảm thiết bén nhọn của người phụ nữ, Mâu Khải khó chịu cau mày lại, đôi mắt thâm thúy, nắm chặt tay vịn xe lăn.

Tiêu Song nhận ra Mâu Khải không vui đầu tiên, lạnh giọng quát lớn: “Ngậm miệng!”

Mộ San bị anh ta quát thì khẽ run rẩy, cắn răng thật chặt phòng ngừa âm thanh đau đớn phát ra từ trong miệng.

Cô ta hoảng sợ ngẩng đầu, đầu đầy mồ hôi lạnh, trong mắt đầy nước mắt đau khổ, nơm nớp lo sợ nhìn hai người trước mắt.

“Cậu Khải, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này.”

Lúc nói chuyện, bờ môi trắng bệch của Mộ San luôn run lên, cô ta cố hết sức giấu đi vẻ oán hận nơi đáy mắt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này.

“Đừng khẩn trương, nhà thiết kế Thương không muốn so đo với cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn rời khỏi Đạt Phan, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa nữa thì tôi sẽ không làm khó dễ cô.”

Giọng nói của Mâu Khải vẫn dịu dàng trầm thấp như trước đây, nhưng Mộ San nghe thấy như rớt vào hầm băng, bây giờ cô ta không có chút sức phản kháng nào, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

“Tôi sẽ nghe theo Cậu Khải.”

Nỗi oán hận Mộ San giấu rất sâu nơi đáy mắt vẫn bị Mâu Khải nhìn thấu, ánh mắt anh ta tối sầm lại, giọng nói lạnh hơn mấy phần: “Nhớ kỹ bài học hôm nay, nếu có lần sau, cho dù một cái tay cô cũng không thể cứu được.”

Lời nói Mâu Khải tràn đầy cảnh cáo và uy hiếp, Mộ San không nhịn được cả người run rẩy, sao anh ta lại biết cô ta muốn báo thù: “Cậu Khải, tôi không dám nữa.”

Mâu Khải lẳng lặng nhìn cô ta, cho đến khi ánh mắt Mộ San dần mờ đi, anh ta mới hài lòng dời tầm mắt, cúi đầu nhìn bàn chân trên mặt đất: “Nếu có người hỏi về tay của cô…”

“Do tôi không cẩn thận té ngã.” Mộ San lập tức nói tiếp, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin, đi theo Mạc Hậu, những quy củ này cô ta đều hiểu.

Vất vả lắm mới bò lên vị trí giám đốc của Đạt Phan, bây giờ thì mất hết rồi!

Mộ San biết vậy thì đã chẳng làm, nếu biết kết quả sẽ như vây thì có đánh chết cô ta cũng không dám ra tay với Thương Mẫn, đáng tiếc tất cả đã trễ rồi.

Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự việc trước mắt, rời khỏi nơi đáng sợ này.

Mâu Khải khẽ cười một tiếng, Tiêu Song đẩy xe lăn của anh ta ra khỏi nhà kho.

… Thương Mẫn ngồi trên giường, thất thần nhìn khoảng sân cổ kính ngoài cửa sổ, Bạch Chấp im lặng ở một bên thu dọn đồ đạc, cố gắng bố trí cho căn phòng dễ chịu và thoải mái nhất có thể.

Đến khi Thương Mẫn lấy lại tinh thần mới phát hiện Bạch Chấp dọn dẹp căn phòng xong xuôi, để phòng ngừa cô lại trượt té, Bạch Chấp tỉ mỉ lau khô sàn nhà ba lần, chỗ nào cũng trải một tấm thảm thật dày.

Nhìn thấy mồ hôi trên trán anh ta, Thương Mẫn có hơi áy náy: “Anh nghỉ ngơi một lúc đi, đừng làm việc đến kiệt sức.”

“Ừm.”

Bạch Chấp gật đầu rồi quay người đi ra ngoài.

Thương Mẫn vừa xuống giường đã thấy Bạch Chấp quay lại, cô còn chưa kịp hỏi Bạch Chấp quay lại làm gì đã thấy Mâu Khải dẫn theo mấy người đi vào phòng.

Nhìn những khuôn mặt xa lạ sau lưng Mâu Khải, Thương Mẫn nghi ngờ hỏi: “Cậu Khải, đây là…?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi