ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 524

Nhớ đến lúc đó ở bệnh viện, Mâu Nghiên lạnh lùng kiên định nói là muốn cô phá bỏ đứa nhỏ này, sắc mặt của Thương Mẫn càng ngày càng kém: “Huệ Phi, cậu nói xem đứa nhỏ đó có phải là con của Mâu Nghiên không.”

“Mẫn, cậu đừng có suy nghĩ lung tung, Lê Chuẩn nói đứa nhỏ đó tuyệt đối không phải là con của Mâu Nghiên đâu.”

“Hửm? Anh ta đã nói gì với cậu?”

“Lê Chuẩn nói là Mâu Nghiên không có khả năng phản bội cậu, anh ấy đối với cậu tuyệt đối chung tình.”

Tô Huệ Phi nhìn chăm chú Thương Mẫn, mỗi một chữ đều phát ra từ tận đáy lòng, đây chính là Lê Chuẩn đã nói cho cô biết, cô không hoài nghi chút nào.

Thương Mẫn thở một hơi thật dài, tâm trạng thật sự rất mệt mỏi.

Bên cạnh Mâu Nghiên có nhiều người phụ nữ như ong bướm như thế, nếu như lại tiếp tục náo loạn như vậy, cho dù tình cảm của bọn họ có tốt đi nữa thì có thể kiên trì được bao lâu.

Sau khi đã biết được những gì muốn biết, Thương Mẫn kéo tay Tô Huệ Phi, cô chân thành nói xin lỗi: “Huệ Phi, xin lỗi cậu, làm cậu phải khó xử rồi.”

Tô Huệ Phi áy náy thiếu chút nữa là đã khóc lên, chuyện lớn như vậy, làm sao cô có thể giúp đỡ người ta che giấu Thương Mẫn được chứ: “Mẫn, cậu đừng có nói như vậy mà, thật ra thì tớ đã muốn nói cho cậu biết từ lâu rồi, tớ chỉ sợ cậu tức giận rồi lại làm tổn hại đến sức khỏe.”

“Tớ với đứa nhỏ ở trong bụng không có yếu ớt giống như cậu nghĩ đâu, sau này có chuyện gì cũng không cần phải hao tâm tổn trí dấu diếm tớ như thế. Nhìn xem mắt cậu có quầng thâm hết rồi kìa, trở về ngủ một giấc thật ngon đi, không sao đâu.”

Sau khi tiễn Tô Huệ Phi đi, Thương Mẫn nhìn sắc trời dần dần tối xuống, lấy hết dũng khí mà gọi qua số điện thoại đó.

“Có chuyện gì không?”

Nghe âm thanh lạnh lùng trong điện thoại, trong lòng Thương Mẫn vô cùng hốt hoảng: “Có rảnh gặp mặt nhau một lần không?”

Mâu Nghiên nhìn một chồng tài liệu lớn trước mặt, mệt mỏi nhắm mắt lại, vuốt vuốt mi tâm: “Không có thời gian.”

Thương Mẫn không muốn cứ tiếp tục hoài nghi như thế, ngày hôm nay cô nhất định phải biết rõ ràng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cô kiên định hỏi: “Anh đang ở đâu, em đi tìm anh, chỉ tốn của anh mười phút thôi.”

“Ở Đạt Phan, kêu Bạch Chấp đưa em đến đây đi.”

Bây giờ, Trữ Trình và Lê Chuẩn đều không có ở công ty, người mà anh tin tưởng cũng chỉ có Bạch Chấp.

“Được.”

Thương Mẫn vừa mới dứt lời, Mâu Nghiên liền vội vàng cúp điện thoại, ngay cả một câu qua loa như đi đường cẩn thận cũng không có.

“Bạch Chấp, chúng ta đến Đạt Phan một chuyến đi.”

“Cô muốn đi tìm anh ta.”

Giọng nói của Bạch Chấp vẫn không có cảm xúc, nhưng Thương Mẫn nghe xong lại cảm thấy chột dạ né tránh ánh mắt trong suốt của anh ta, nhẹ gật đầu.

“Sức khỏe của cô quá kém, để tôi gọi bác sĩ đi cùng.”

“Không cần…” Phiền phức như vậy đâu.

Thương Mẫn còn chưa nói xong, Bạch Chấp đã nhanh chân đi ra phòng khách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi