ÔNG CHÚ GIÀ VÀ MẸ ĐƠN THÂN


Chuyện mấy ngày nay, Sở Nguyệt thường đến bệnh viện chăm sóc Lý Nhậm Vũ đã đến tai Sở Thiếu Trung khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh đoán rằng, người đàn ông này chỉ là muốn gây sự chú ý cho nên quyết định gặp riêng Sở Nguyệt để nói cho cô biết.
- "Sở Nguyệt, em đừng dành thời gian cho tên Lý Nhậm Vũ đó nữa.

Anh ta chỉ là đang diễn kịch để thu hút sự quan tâm của em mà thôi."
Nghe những lời này, sắc mặt Sở Nguyệt sa sầm xuống, tỏ vẻ không vui.

Tại sao anh lại có thể nói xấu về con người Lý Nhậm Vũ như thế.

Anh ấy cũng là vì bảo vệ mẹ con cô mà gây hấn với Trương Kiến Thành dẫn đến thương tích như thế.

Liền lập tức, cô lên tiếng bảo vệ:
- "Sở Thiếu Trung, từ khi nào anh trở nên hẹp hòi thế hả?"
- "Anh không có hẹp hòi.


Anh là vì quan tâm hai mẹ con em thôi."
Sở Nguyệt tỏ ra chán nản mà xoay người bỏ đi.

Tuy nhiên, Sở Thiếu Trung đã nhanh hơn một bước mà kéo tay cô lại mà chủ động hôn lấy môi cô.
- "Ưm..."
Chát...
Sở Nguyệt tức giận mà thẳng tay về phía gương mặt điển trai của Sở Thiếu Trung mà cho anh một cái tát.

Cô không ngờ, người bạn lâu năm mà mình vốn xem như người thân trong nhà lại hành xử lỗ m ãng đến vậy.

Trước thái độ giận dữ của người trước mặt, Sở Thiếu Trung cũng không muốn tiếp tục che đậy tình cảm mà mình dành cho Sở Nguyệt nữa mà ôm chặt lấy người cô, sao đó nghiêm túc nói:
- "Sở Nguyệt, anh thích em."
Anh nghiêm túc bày tỏ lòng mình khiến cô ngơ ngác chưa kịp định thần, liền sau đó Sở Thiếu Trung lên tiếng:
- "Em nghĩ rằng, có người đàn ông nào sẵn sàng ở bên cạnh chăm sóc người phụ nữ và con trai của cô ấy lâu như vậy khi không có tình cảm chứ.

Anh thực sự rất ghen ngay khi thấy em thân thiết với Lý Nhậm Vũ.

Người có tính cách quái dị như anh ta có gì đặc biệt khiến em phải quan tâm?"
- "Em...em..."
Diệp Sở Nguyệt hai tay đan chặt, cô không biết trả lời câu hỏi này của anh ra sao.

Quả thực, cô rất biết ơn việc anh đã ở cạnh cô và Sở Kiệt suốt thời gian ở bên Anh quốc.

Tuy nhiên, cô không vì cảm xúc nhất thời ấy mà nảy sinh tình cảm với anh.

Vốn dĩ, cô đơn giản chỉ xem anh là một người bạn, một người thân trong nhà.
- "Thiếu Trung, em nghĩ rằng anh nên trở về nhà nghỉ ngơi đi.


Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không.

Thực sự bây giờ, em chỉ muốn tập trung mọi thứ vào công việc và dành thời gian cho Sở Kiệt mà thôi."
Câu trả lời dứt khoát của cô khiến Sở Thiếu Trung có chút hụt hẫng.

Nhưng không sao, chỉ cần cô chưa nảy sinh tình cảm với người đàn ông khác thì anh vẫn còn cơ hội.
Bệnh viện...
- "Chán quá."
Lý Nhậm Vũ thở dài kêu ca với người ngồi bên cạnh đang chăm chú đọc sách.

Hôm nay, Sở Kiệt phụ trách ngủ lại đây để tiện bề chăm sóc anh.

Thấy người trước mặt chẳng quan tâm những gì mình nói, ngay lập tức, anh bước xuống giường liền sau đó hướng về phía Sở Kiệt mà mạnh tay giật lấy quyển sách trên tay cậu, nhàn nhạt nói:
- "Con không thấy chán khi đọc mấy dòng chữ tẻ nhạt này sao?"
- "Chú mau trả quyển sách lại cho con.".

Googl????‎ trang‎ nàу,‎ đọc‎ ngaу‎ không‎ quảng‎ cáo‎ [‎ ????‎ r‎ U‎ m‎ ????‎ r‎ u‎ у‎ ????‎ n.????n‎ ‎ ]
Sở Kiệt chìa tay, lạnh giọng nói với người đối diện.


Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Nhậm Vũ bỗng nghĩ ra chuyện gì đó mà gương mặt tươi rối trở lại, sau đó nhìn Sở Kiệt, nói:
- "Hay là mình tâm sự đêm khuya đi.

Chú không ngủ được."
- "Tâm sự? Giữa con với chú có chuyện gì để nói."
Lý Nhậm Vũ ngồi xuống bên cạnh Sở Kiệt, sau đó gác tay lên vai cậu, nhoẻn miệng cười đáp:
- "Thì không có chuyện mới tâm sự.

Hay con thử kể cho chú nghe rằng mình đã thích cô bạn nữ nào chưa?"
- "Con còn nhỏ, làm gì để ý ai chứ? Mà nè, chú hỏi vậy nhằm muốn tách con ra khỏi để dễ dàng tiếp cận mẹ con đúng không?"
- "Đúng là đa nghi.

Chỉ là chú buồn quá muốn tìm chuyện phiếm để nói thôi."
Suốt buổi tối hôm đó, Lý Nhậm Vũ cứ đi qua đi lại, miệng không ngừng luyên thuyên mấy chuyện trên trời dưới đất khiến Sở Kiệt không tài nào tập trung đọc sách được mà tức giận đôi co với anh nhưng nào ngờ ngày càng lún sâu vào câu chuyện không đâu của ông chú già này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi