ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đúng là đã bị cô đoán chuẩn rồi…
Mười hai giờ tối, khi mọi người đang ngủ say, trong màn đêm yên tĩnh ở trạm canh gác đột nhiên vang lên một âm thanh khẩn cấp!
Cực kỳ ầm!
Lâm Ngọc Linh nhanh chóng trở mình ngồi dậy trên giường, thế nhưng trong phòng ngủ các nữ sinh còn lại đều trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ!
Cô khẩn trương xuống dưới, kéo chăn của họ một cách thô lỗ, cố gắng đánh thức họ!
Mấy cô bạn cùng phòng của cô đều là thiên kim đại tiểu thư, thấy Lâm Ngọc Linh đang quấy rầy giấc ngủ của họ, họ bực bội hét lên: “Lâm Ngọc Linh, cô bị bệnh thần kinh đúng không? Đang nửa đêm mà cô ồn ào cái gì vậy? Cô có tin tôi giết cô ngay tại doanh trại này luôn không!”
Lâm Ngọc Linh vừa mặc quân trang đã phát vừa nhếch mép cười lạnh: “Vậy thì nhóm các cô phải có năng lực ra khỏi doanh trại này mới nói! Chẳng lẽ các cô quên ban ngày huấn luyện viên Viễn đã nói gì với các cô rồi sao?”
Sau khi nghe điều này, lúc này các cô mới nhớ lại Trong bữa ăn tối, Dương Viễn đúng là có nói rất nhiều chuyện: Khi mọi người nghe thấy âm thanh khẩn cấp trong quân khu vang lên, trong vòng năm phút mọi người nhất định phải thu dọn sau đó tập trung ra sân tập thể dục!

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân bao trùm một hồi.

Mấy nữ sinh trong ký túc xá vẫn đang buồn ngủ nửa tỉnh nửa mơ, các cô ấy vội vàng nhảy khỏi giường mặc quần áo rồi vội vã ra khỏi cửa phòng học.

Nhưng bọn họ vẫn đến muộn một bước, trên sân thể dục đã đứng đầy những học viên, nhóm những học viên cũ đã tập thành thói quen, họ đã thu dọn chỉnh tề và rất bình tính.

Nhóm những tân học viên như các cô cơ bản đều trong trạng thái buồn ngủ rất mông lung, quân phục cong vẹo vắt trên người, không một ai trong số họ ăn mặc chỉnh tê.

Dương Viễn và Nguyễn Châu Bình đứng trên bục giảng lắng lặng đợi bọn họ tập hợp đầy đủ.

Sau đó, Dương Viễn thoáng nhìn đồng hồ trên cổ tay: “7 phút 40 giây, các cô các cậu là những học viên lười nhác nhất, chậm nhất!”
“Huấn luyện viên, thế này vẫn còn chậm à? Đây là lần tôi dậy nhanh nhất từ nhỏ đến giờ, ở trong trường học ngay cả tập thể dục buổi sáng tôi cũng không ra đâu!” Cùng ở chung ký túc xá với Lâm Ngọc Linh, thường nhắm vào cô, Minh Châu vẻ mặt oan ức nói.

“Vậy tại sao cô ấy có thể làm được?”
Dương Viễn chỉ tay về phía Lâm Ngọc Linh.


Bởi vì trong giờ ăn cơm tối Lâm Ngọc Linh ghi nhớ tất cả những lời Dương Viễn đã nói, cho nên khi âm thanh khẩn cấp ở trạm gác vang lên cô đã ăn mặc hoàn chỉnh, và là người đầu tiên đi ra sân chơi tập thể dục đúng giờ.

Được xướng tên, nhưng vẻ mặt Lâm Ngọc Linh không quan tâm hơn thua.

Minh Châu nhìn cô từ trên xuống dưới, khinh thường cười nói: “Huấn luyện viên, cô ấy là một người điên bất thường, nên những thường dân như chúng tôi không thể lý giải được chuyện này, cùng đi học với loại người như vậy thực sự mất hết thể diện, đúng là quái đản!
Trước mặt nhiều người như vậy cô ta lại chửi bới cô, Lâm Ngọc Linh năm chặt tay, ánh mắt cô hiện lên vẻ ngầm chịu đựng.

Cô không thế phản kháng, nếu không cô sẽ trở thành một trò cười.

Dương Viễn nhìn qua Lâm Ngọc Linh thật sâu, sau đó hỏi Minh Châu: “Có nghĩa là cô muốn quay về trường học?”
“Tất nhiên rồi!” Minh Châu buột miệng.

“Năm mơ đi!” Khi cô ta vừa dứt lời, Dương Viễn đã đột ngột hét vào mặt cô ta: “Vào đến địa bàn của tôi các cô các cậu đừng nghĩ đến việc được sống sung sướng!”
Minh Châu sợ đến mức cả người run lên.

Dương Viễn chỉ tay vào mấy bao cát bên cạnh ra lệnh: “Bao cát này tổng cộng nặng bảy ký, tân học viên mỗi người vác một bao lên chạy quanh sân thể dục mười vòng!”

“Nhất là cô, có phải rất thích nói xấu người khác đúng không? Có phải rất muốn quay về trường không? Mười ký!” Dương Viễn lạnh lùng nói với Minh Châu Trong phút chốc, nước da của Minh Châu như bị rút hết máu, trắng bệch đến cực điểm.

Cô ta hận không thể cản đứt lưỡi của mình.

Nhóm tân sinh viên một bên kiên trì lấy bao cát, một bên oán hận nhìn Minh Châu.

“Trời ơi? Không phải chứ? Mười vòng chắc chết mất!”
“Còn không phải do Minh Châu mà chúng ta mới bị phạt à! Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa gặp qua cô gái nào hè hạ như cô ta!”
“Đúng vậy, Lâm Ngọc Linh đã gọi cô ta dậy, vậy mà cô ta vẫn nhằm vào Lâm Ngọc Linh, bây giờ thì tốt rồi, hại tất cả chúng ta đều bị phạt, cô ta kiểu gì đi ra ngoài cũng sẽ gặp trở ngại!”
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Minh Châu tức giận không ngừng dậm chân.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi