ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Vũ Hồng Hoàng dừng lại và hỏi: “Có vấn đề gì vậy?
Lâm Ngọc Linh vô cùng trịnh trọng hỏi: “Cô… cô thích Chu Hoàng Anh đúng không?”

Cô ta chợt im lặng trong một khoảnh khắc, ngay đến khi Lâm Ngọc Linh nghĩ rằng cô ta sẽ không trả lời, cô ta đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt phủ kín sự phức tạp: “Đúng!”
Câu trả lời của cô ta trái lại vô cùng thản nhiên, điều này khiến cho Lâm Ngọc Linh trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì.

Nhưng lúc này, Vũ Hồng Hoàng đột nhiên nở một nụ cười rất thoải mái: “Nhưng chuyện này đã trở thành chuyện trong quá khứ, trước kia tôi cảm thấy cô không xứng đôi với Chu Hoàng Anh cho nên tôi mới nhiều lần thăm dò.


cô! Bây giờ tôi đã quyết định sẽ buông tay, cô và Chu Hoàng Anh xứng với nhau ở rất nhiều mặt, tôi hy vọng hai người có thế hạnh phúc”
Nhìn thấy bóng dáng của Vũ Hồng Hoàng bước ra ngoài một cách phòng khoáng, Lâm Ngọc Linh đứng ngay tại chỗ nửa ngày nhưng tỉnh thần vẫn chưa hồi phục lại, trong lòng cô không cảm giác được cái gì Hết giờ nghỉ ngơi, với sự ủng hộ của các cổ động viên, các thành viên của cấp độ trung cấp đều đã ở trên sân thế dục.

Liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng của Lâm Ngọc Linh, ông cụ Thanh lạnh lùng liếc nhìn, sau đó chợt ông hừ lạnh cười một cái khinh thường với Chu Hoàng Anh.


Sắc mặt của Chu Hoàng Anh vẫn như thế không hề thay đổi lên xuống, nhưng cặp mắt của anh vẫn chưa thể rời khỏi Lâm Ngọc Linh kể từ lúc cô lên sân khấu đến giờ.

TTA thì lại ầm ï như kiến bò trên chảo lửa: “Đúng là người trong cuộc chưa lo, mà người ngoài đã nóng ruột! Đại ca! Anh có đúng là chồng người ta không vậy? Chẳng lẽ anh không một chút nào lo lắng cho chị dâu sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi