ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Thủ trưởng đại nhân là đang cầu được ân sủng sao?” Ngọc Linh nở một nụ cười nhạt.
Cô cố ý nhếch miệng, miệng dính đầy kem đánh răng bôi lên trên mặt Chu Hoàng Anh, anh không thể né tránh, khẽ thì thầm: “Đừng làm phiền!”
Vì thói quen quản lý người đã lâ anh không có ý thức được giọng nói đầy uy nghiêm của mình.
Ngọc Linh bỗng trở nên khó chịu, cô vươn tay nhéo nhéo cánh tay anh: “Hehe, nhưng em là vợ anh, làm sao đây ta? Anh phải áp đặt hình phạt của quân đội đối với em sao?”
Chu Hoàng Anh mỉm cười vô cùng mơ: hồ, đột ngột nắm lấy lòng bàn tay của Ngọc Linh và đem cô dựa vào trên bức tường: “Tất nhiên là không rồi, đối phó em anh tự có một bộ gia pháp riêng!”
Nói xong, bàn tay to lớn của anh không đứng đản mà vén quần của cô mà cho tay đi vào.
Lúc Ngọc Linh có phản ứng là đã quá muộn, những gì anh chưa kịp làm đêm qua đã được làm gọn gàng trong phòng tắm vào sáng nay.

Nhưng cô gái này không biết học bộ môn này ở đâu, sau một hồi không làm được, cô ấy ngao ngán và hét lên: “Chồng ơi, không được đâu, em sẽ rất là đau đó…”
Bình thường, cô rơi một cọng tóc anh cũng đã rất đau lòng rồi.

Chứ đừng nhắc đến việc cô la hét đến như vậy.

Trong dù, di vọng trong cơ thể vẫn chưa được phát tiết ra, nhưng trong chốc lát anh cũng không dám động tâm với cô.
Từ trong cơ thể cô đi ra, Chu Hoàng Anh buộc lại quần áo và vội vàng đi tắm nước lạnh.
Nhìn bóng lưng có chút vội vã của anh, Ngọc Linh không khỏi cười thành tiếng, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Chu Hoàng Anh bước ra từ phòng tắm, để bù đắp cho anh, Ngọc Linh đã đích thân giúp anh ủi quần áo của thủ trưởng một cách phẳng phiu, mặc cho anh và đích thân đưa anh đến tận cửa doanh trại.
Những ngày này, ở đài cũng không có chuyện gì để làm.

Vừa hay Chu Hoàng Anh hôm nay phải làm thêm giờ, Ngọc Linh chuẩn bị cùng đầu bếp học một món cả để đam đến cho anh.
Nhưng đúng lúc này, trong túi cô vang lên nhạc chuông điện thoại, là cuộc gọi của Tạ Miên Cô nặng nề trả lời: “Cô muốn gì?”
“Ngọc Linh, tôi muốn nói chuyện với cô liệu có được không?” Không ngờ giọng điệu luôn luôn mạnh mẽ của Tạ Miên lại trở nên vô cùng mềm mại, còn mang theo mấy phần khẩn cầu.
“Tôi không nghĩ rằng có bất cứ điều gì để nói chuyện giữa chúng ta.”

Tạ Miên nhẹ nhàng đáp lại: ‘Là chuyện liên quan đến Chu Hoàng Anh.

Mối quan hệ giữa ba người chúng ta đã rất bế tắc, không có biện pháp để giải quyết sao? Tôi muốn một mình cùng cô nói rõ một số chuyện.”
Cũng tốt.
Nên giải quyết từ đầu đến cuối.

Phải giải quyết.
“Cô có thể hẹn địa điểm trước, tôi sẽ đến tìm cô” Ngọc Linh đồng ý đi gặp Tạ Miên.
Hai mươi phút sau- Ngọc Linh bắt taxi và đến một quán cà phê ở địa chỉ mà Tạ Miên đã gửi.
Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tạ Miên ở bên cửa sổ, hôm nay cô ta rất giản dị, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần nhỏ màu đen, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai che mất nửa khuôn mặt.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy cô ấy, Tạ Miên liền vẫy tay chào: “Ngọc Linh, bên này!”
Ngọc Linh ngồi xuống đối diện với cô, chiếc túi xách đặt ở chiếc ghế bên cạnh, trên mặt Tạ Miên nở một nụ cười ấm áp: “Cô đi bộ lâu như vậy chắc là mệt lắm rồi.

Cô có muốn uống gì không?”
Loại trạng thái này làm cho Ngọc Linh có hơi ngạc nhiên, phải biết rằng trong quá khứ, Tạ Miên vừa nhìn thấy cô chỉ muốn bóp chết cô, làm sao chỉ trong một đêm ngắn ngủi lại trở nên khác lạ đến như vậy chứ?
Cô không thể thả lỏng một chút, lại càng nheo mắt cảnh giác: “Tạ Miên, cô có gì muốn nói thì cứ nói đi.


Đừng làm nũng trước mặt tôi.

Cô không mệt, nhưng nhìn vào tôi cảm thấy rất mệt!”
Nụ cười trên môi Tạ Miên cứng lại, một lúc lâu sau, cô mới khôi phục lại, nhẹ giọng nói: “Ngọc Linh, thả lỏng một chút.

Mỗi lần cô đều nghĩ đến tôi là kẻ xấu độc ác sao?
Lần này tôi tới đây là muốn xin lỗi cô.”
xin lỗi?
Nghe cô ấy nói, Ngọc Linh thực sự sửng sốt!
Lập tức, cô cười mỉa mai: “Tạ Miên, cô đang nghĩ gì vậy? Tôi không quan tâm cô muốn thực hiện âm mưu gì, tôi sẽ đấu với cô đến cùng!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi