ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Tiêu Thành Đạt gật đầu: “Đi đi”
Vừa nghe thấy lời này, Lâm Ngọc Linh quả thật gần như nhảy dựng lên, ôm lấy đống sách nhanh chân bỏ chạy như thể rất sợ Tiêu Thành Đạt thay đổi chủ ý.

Nhìn bóng dáng rời đi của cô, người đàn ông lại một lần nữa đẩy kính mắt đầy ẩn ý, sau mấy lần thao tác, anh ta thu về màn phản quang lớn của “Huyết tri giảo”, đặt chiếc điêu khiển từ xa xuống, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.

Trong chiếc hộp là một con côn trùng Nanômét cực nhỏ giống con nhện màu đỏ màu đen giao nhau y hệt màu máu khô, Tiêu Thành Đạt nhẹ nhàng cầm lấy chiếc.

hộp, đi ra ngoài phòng huấn luyện, bước vào thang máy sau lượt của Lâm Ngọc.

Linh để đến bãi đỗ xe.


Bên trong một chiếc xe Maybach màu đen sang trọng có phần điệu thấp, Lục Vương ngả ngớn ngồi ở ghế lái, nhìn thấy Tiêu Thành Đạt đến, Lục Vương nhướng mày nói: “Ồ, xong rồi hở?”
‘ừ”
“Thế nào? Gô ta dùng trong bao lâu?”
“Bốn mươi hai phút, tốt hơn nhiều so với cậu.


Lục Vương giật giật khóe miệng: “Ôi trời ạ, không đùa đấy chứ? Một người phụ nữ dùng bốn mươi hai phút đã có thể học được các thao tác sử dụng “Huyết tri giảo” của cậu sao? Hơn nữa còn là kiểu dáng thu nhỏ, thật sao?”
‘ừỪ”
“Điên rồi à!”
“Lái xe đi, đợi đến khi cô ấy học xong “Huyết tri giảo’, tôi sẽ chuẩn bị một món quà khác”
Vốn dĩ Tiêu Thành Đạt dự định dành hai ngày để dạy Lâm Ngọc Linh cách sử dụng giao diện hoạt động cùng với một số cài đặt nền tảng cơ bản, ai ngờ anh ta vừa mới nói cho cô cách dùng như thế nào, cô nhóc thông minh kia đã tự nghiên cứu ra cách chơi của mình, còn chơi một vài trò chơi nhỏ.

Không có nhiều người biết đến đồ vật này của anh ta, tính cả Lục Vương cũng chỉ có bảy người, cô là người duy nhất dùng đồ vật này để tải trò chơi.

Vì vậy, thời gian còn lại được đương nhiên được tính vào trong kỳ nghỉ của cô, cũng giúp anh ta có thời gian tập trung vào việc nghiên cứu.

Lục Vương nghe thấy lời này, nhún vai một cái: “Tôi lại làm trợ lý rồi.

Tôi nói này, cậu thật sự quá lợi hại, chỉ trong vòng chưa đầy một năm thời gian đã có thể nghiên cứu ra kỹ thuật côn trùng Nanômét đến trình độ như thế này, nếu để những người của thế hệ trước biết, chắc chắn bọn họ sẽ giết chết cậu.



“Kỹ thuật của bọn họ không giỏi, trách ai được”
“Hầy, tuân lệnh, quay về phòng thí nghiệm hay là về nhà?”
“Nhà”
“Được!”
Ngôi nhà của Tiêu Thành Đạt nằm ở khu vực trung tâm nhất của thành phố sang trọng này, nơi được xưng là thủ đô tấc đất tấc vàng.

Sau khi mua một mảnh đất ở đây, anh ta lại không hề sử dụng vào mục đích nào, mãi cho đến khi tất cả những người ở trên muốn tham gia, anh ta mới bắt đầu lên kế hoạch và thiết kế riêng cho mình một “Tổ ấm”.

Hai mươi tám tầng.

Tầng thấp nhất được rừng trúc vờn quanh, có vườn sinh thái cấu trúc tự nhiên, hệ thống điều hòa duy trì ổn định nhiệt độ bốn mùa, hệ thống nước tự lọc, còn có đầy đủ một bộ hệ thống thông minh hoàn chỉnh.

€ó thể nói, nơi này giống như một thế giới nhỏ yên tĩnh.

Ngoại hình trông giống một tòa nhà thương mại bình thường, trên thực tế lại là “Ngôi nhà” độc nhất vô nhị của anh ta.

Khối lượng công việc khổng lồ như vậy đương nhiên không có khả năng hoàn thành trong vòng một năm, mọi thứ đã được bắt đầu từ hai ba năm trước, chẳng qua đến tâm đầu năm trước mới hoàn thành, mỗi một tầng đều có thang máy cuốn độc lập, kết cấu có hơi giống với một trung tâm mua sắm lớn.

Ngoài ra còn có một phòng thí nghiệm độc lập, tuy nhiên nó nằm ở ba tầng dưới đất, một nơi tuyệt đối yên tĩnh.

Lục Vương đánh giá kiến trúc tòa nhà này, mồm mép lại không ngừng cảm thán: “Chậc chậc chậc, thật sự quá tuyệt vời, mỗi lần nhìn đều cảm thấy xinh đẹp như cũ, hở, ai đang đứng ở kia vậy? Nhìn có vẻ quen mắt”

“Sở Nhược Phi” Thị lực của Tiêu Thành Đạt không tồi, liếc mắt một cái là nhìn thấy người đó là ai: “Và cả Chu Hoàng Anh.


Cùng với học trò của mình, Lâm Ngọc Linh.

Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?
Hơn nữa, hình như học trò của mình đang bị người ta mắng sao?
Tốc độ của Tiêu Thành Đạt nhanh hơn, vứt Lục Vương ở phía sau.

Còn Lục Vương thì sau khi nghe được người phía kia là Chu Hoàng Anh, lập tức bị dọa chạy, không biết trốn đi đâu rồi.

“Bác gái, cháu đã đồng ý đến đây, ngài còn muốn buông chặt không thả sao?” Có vẻ như Lâm Ngọc Huy không thể chịu đựng được nữa, giọng điệu trầm thấp thấy rõ tâm trạng không tốt lắm.

“Hiện… Hiện tại lá gan của cô lớn rồi, ngay cả tôi cũng dám chống đối đúng không? Chu Hoàng Anh, con nhìn xem, chiều chuộng nó quá nên giờ nó coi trời bằng vung rồi kìa!”
Sở Nhược Phi hùng hổ hăm dọa.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi