ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

Chính Phương Trì Hạ lại không sao cả, hai người vốn không phải vợ chồng chân chính, cô không có chờ mong gì với Lạc Dịch Bắc.

Ôm theo bao lớn bao nhỏ, muốn tiếp tục đi ra ngoài cửa, cổ tay lại thình lình bị kéo lấy.

Phương Trì Hạ khẽ giật mình, ánh mắt kinh ngạc chuyển qua.

"Chỉ vì ngăn ngừa bị người nói tôi ngược đãi vị thành niên". Cầm lấy túi mua sắm trong tay cô, anh nhẹ nhàng trả lời cô một câu, đến vị trí đỗ xe phía trước.

Phương Trì Hạ giật mình đứng ở chỗ cũ, không còn gì để diễn tả anh.

Vị thành niên...

Cô thoạt nhìn đâu giống như vị thành niên?

"Còn có chút đồ vật chưa mua". Vài bước theo sau, nhét mấy bao đồ vật vào trong xe của anh, Phương Trì Hạ cũng không ngồi lên, mà chuyển đến đường gần đó.

Quãng đường này là phố mua sắm, cửa hàng lớn bé rất nhiều.

Cô phải đi mua chút đồ vật trang trí gian phòng, thời điểm đi qua một cửa hàng nhỏ bán đồ trang sức, bước chân không nhịn được dừng lại.

Cửa hàng rất nhỏ nằm ở mặt tiền, không thể so sánh với tiệm châu báu cấp bậc cao đoan đại khí, nơi này đồ vật tinh xảo xinh đẹp, cũng không có giá trị cao.

Nói một cách khác, thì gọi là tiện nghi.

Nhìn tay trống không của mình, cô bước vài bước đi vào, ánh mắt lẳng lặng rơi vào quầy nhẫn chuyên doanh bầy biện trong tiệm.

"Tiểu thư, muốn kiểu dáng gì?". Nhân viên phục vụ nhiệt tình thân thiết chào hỏi với cô.

Tầm mắt Phương Trì Hạ chậm chạp di chuyển ở trong quầy chuyên doanh, lẳng lặng nhìn một đôi nhẫn bên trong, cuối cùng để cho nhân viên phục vụ lấy ra một đôi nhẫn được khảm một viên cáo thạch thật nhỏ: "Tôi muốn cái này!".

Lấy chiếc nhẫn nhỏ trong đó ra mang vào, bất ngờ vừa vặn phù hợp, Phương Trì Hạ mua cặp nhẫn kia.

Cáo thạch rất rẻ, không thể so với kim cương, cô chọn trúng này đúng, 500 liền mua được.

Không phải cô cố ý mua giá rẻ như vậy, chủ yếu là cô không có nhiều gia sản.

Lạc Dịch Bắc ở bên ngoài nhìn động tác của cô, lông mày không nhịn được nhăn lại.

Phương Trì Hạ đeo một chiếc nhẫn vào tay mình, mặt khác đi ra liền đưa cho anh một cái khác.

"Đây là cái gì?". Lạc Dịch Bắc vẻ mặt ghét bỏ.

Người thiết kế châu báu đối với năng lực giám định và thưởng thức châu báu đều cao nhất, còn có Sa Chức Tinh và Lạc Hi Thần tiêm nhiễm, Phương Trì Hạ chọn nhẫn, rõ ràng không vào mắt anh.

"Nhẫn cưới". Bỏ qua ánh mắt khác thường của anh, Phương Trì Hạ rất hài lòng đối với nhẫn mình chọn lựa.

Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, ánh mắt nhìn chiếc nhẫn hơi trệ một chút.

Phương Trì Hạ nghiêng đầu, khóe mắt liếc mặt không biểu tình của anh, nghĩ đến hai người chỉ là ẩn hôn, có lẽ anh căn bản không để ý những cái này, lại thêm một câu: "Đều là ghép thành đôi đang bán, anh muốn mang muốn ném tùy anh.”

Cô nói thản nhiên giống như không ngại cái gì cả, ngực Lạc Dịch Bắc, không hiểu sao có một chút phiền muộn.

"Đi về, trở về!". Hoàn toàn bỏ qua sắc mặt của anh, tâm tình Phương Trì Hạ sung sướng đi đến bên chiếc xe.

Kỳ thật mua nhẫn cưới cũng không phải là ý của cô, cô cũng chỉ là đi ngang qua tạm thời nghĩ đến.

Kỳ thật cô cũng không quan tâm những đồ vật trên hình thức này, nhưng cô kết hôn mục đích chính là vì để cho người Phương gia người biết cô lập gia đình, nếu như không có tiêu chí gì, ai mà tin cô gả?

Cô cũng không thể lúc nào cũng cầm sổ hộ khẩu theo bên người, thấy ai thì lấy ra cho người ta xem?

Lạc Dịch Bắc cứng ngắc đứng ở chỗ cũ, ánh mắt lẳng lặng rơi vào chiếc nhẫn trong tay.

Phương Trì Hạ chọn kiểu dáng trừ tiện nghi một chút, cấp bậc thấp, kỳ thật thiết kế rất sáng tạo mới mẻ, ít nhất, nhìn không ra giá rẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi