PHÁ VÂN 1

Chương 53

Edit: Sabi

Nghỉ bệnh.

Tuy tất cả mọi người đều biết sẽ có ngày này, nhưng không ai ngờ đến, ngày này lại tới nhanh như vậy.

Nghiêm Tà im lặng một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì, Dư Châu nhìn hắn cười, phất phất tay nói: "Đi thôi, đến phòng làm việc của cậu nói cho chị nghe một chút về vụ án bắt cóc này đi."

Sau đó, chị vòng qua người Nghiêm Tà, đi thẳng tới phòng làm việc đang đóng chặt cửa của phó đội trưởng cách đó không xa.

Giang Đình còn ở trong phòng làm việc!

Nghiêm Tà bước nhanh về phía trước, đuổi theo Dư Châu, đưa tay ra giành trước tay nắm cửa, cười nói: "Tiếc là phòng làm việc của em hơi bừa bộn, vẫn chưa có thời gian rảnh để dọn dẹp, sợ là phải khiến đội trưởng Dư chê cười.........." Vừa nói vừa đẩy cửa ra, thành thạo né sang nửa bước, chặn tầm nhìn của Dư Châu.

Một tiếng động nhẹ phát ra từ cánh cửa tủ đựng hồ sơ, sau đó căn phòng lại trở lại yên tĩnh như nó vốn vậy.

Đội trưởng Dư bước vào phòng làm việc.

"Không phải rất gọn gàng sao?" Đội trưởng Dư bật cười, tiện tay kéo cái ghế tay vịn đối diện bàn làm việc ngồi xuống, khoát tay ngăn cản Nghiêm Tà: "Không cần pha trà, chị bây giờ cái gì cũng không được uống, đi hai bước cũng phải nghe theo lời khuyên của bác sĩ, chị ấy à, giờ chỉ là một người vô dụng thôi."

Nghiêm Tà cũng kéo ghế xoay ra, mượn khe hở nhanh chóng tuần tra một vòng xung quanh văn phòng, lúc này mới cười nói: "Nghe chị nói kìa, chị vì thành phố Kiến Ninh lập được bao công lao hiển hách, sao có thể nói mình như vậy được."

Lời này là lời nói thật lòng của hắn, bởi vì đây là sự thật.

Từ trước đến nay, Dư Châu vẫn luôn là nữ cảnh sát đầu não của thành phố Kiến Ninh, cũng là một trong những nữ điều tra viên hình sự có địa vị cao nhất trong hệ thống công an tỉnh. Ba mươi năm trước, chị bắt đầu từ một thực tập sinh chạy việc bên ngoài, khám nghiệm hiện trường cùng đội trinh sát kỹ thuật, tham gia mấy trăm lần hành động vây bắt truy quét các băng đảng buôn lậu cùng đội phòng chống buôn bán ma túy, hơn mười lần lập công lớn nhỏ. Hơn mười năm trước, lúc Ngụy Nghiêu - đội trưởng đội điều tra hình sự lúc bấy giờ bị điều xuống phân cục rèn luyện, lúc đó với thân phận là phó chủ nhiệm phòng trinh sát kỹ thuật chị được điều sang làm đội phó đội hình sự, quản lý công việc điều tra hình sự của Cục công an thành phố; Ngụy Nghiêu trở lại, không lâu sau thì được thăng chức lên làm phó cục trưởng, chị cũng thuận lý thành chương lên làm đội trưởng đội điều tra hình sự.

Nếu không phải hai năm trước phát hiện ra tim có vấn đề, nghiêm trọng tới mức phải làm giải phẫu bắc cầu mạch vành, chị thậm chí còn có thể được điều chuyển lên cương vị là cục phó cũng không có vấn đề gì.

"Anh hùng không đề cập đến sự dũng cảm trước kia(1), chuyện trước đây không cần nói nữa." Dư Châu cười nói, "Nói cho chị nghe về vụ bắt cóc đi, theo như ý tứ của cục phó Ngụy mà chị nghe được, thì cậu cho rằng đây không phải là một vụ án đơn lẻ, mà là một vụ bắt cóc hàng loạt?"

"À, đúng là có chuyện đó."

Nghiêm Tà đã sớm có chuẩn bị, đưa tập tài liệu trên tay cho Dư Châu xem, đồng thời tóm tắt đơn giản những phân tích của Giang Đình cho bà nghe, nhấn mạnh đến việc phân chia vai trò khác thường cùng với sự ham muốn nghi thức cảm của tên bắt cóc, lại bổ sung: "Mạch suy nghĩ điều tra ban đầu của chúng ta đã đi vào ngõ cụt, hầu như không có thêm bước tiến triển nào nữa. Nhân viên kỹ thuật đã tra ra chỗ cho Thân Hiểu Kỳ thuê xe, là một bài quảng cáo trong vòng bạn bè wechat, tài xế xe đen (2) đã bị bọn Tiểu Mã xách vào phòng thẩm vấn tra hỏi hai tiếng rồi, chỉ nói vào đêm xảy ra vụ án hắn ta ở ngoài khu du lịch chờ Thân Hiểu Kỳ nhưng không chờ được, còn lại thì hỏi một không biết ba; về việc tại sao Thân Hiểu Kỳ lại muốn đi Thiên Túng Sơn, có phải do ảnh hưởng của yếu tố bên ngoài hay không, hiện tại vẫn chưa có thu hoạch.........."

"Nhân viên cứu hộ tại hiện trường cũng không phát hiện được dấu vết nào ở trong rừng sao?" Dư Châu hỏi.

"Đội khám nghiệm hiện trường, cảnh khuyển, dụng cụ thăm dò sinh mạng, có thể điều động đều điều động rồi, phạm vi lục soát và cứu hộ đã bị đẩy đến giới hạn." Nghiêm Tà nói, "Núi rừng nguyên thuỷ ở mùa này, muốn tìm tung tích của hai đứa bé, thật giống như mò kim đáy bể vậy."

Dư Châu trầm ngâm rồi gật đầu.

Nghiêm Tà hỏi: "Chị cảm thấy cái ý tưởng điều tra liên hoàn án của bọn em có ổn không?"

Từ phản ứng của Dư Châu, có lẽ bà đang cân nhắc câu từ, rồi mới nói: "Không thể nói là không ổn, ngược lại còn rất có lý."

Nghiêm Tà thở dài nhẹ nhõm.

"Nhưng có một điều khiến chị chú ý."

Nghiêm Tà: "Hả?"

"Sở trường của cậu là tổ chức và thẩm vấn, phân tích hành vi có hơi quá chuyên nghiệp đối với cậu." Dư Châu hơi nhổm người lên, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Tà: "Trong nội bộ Cục thành phố có ai gợi ý cho cậu sao?"

Chỉ trong một hoặc hai giây gì đó, Nghiêm Tà đã lấy lại bình tĩnh đối diện với ánh mắt thăm dò của bà, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ.

Chị ấy đang thăm dò cái gì?

Nên nói như thế nào?

"À, là chuyện này à." Nghiêm Tà chớp mắt, lơ đễnh cười: "Thực sự là đến bước đường cùng, nên em đã gọi điện thoại hỏi ông ba nhà em. Gia đình em không phải đang đầu tư vào mấy cái bệnh viện tư nhân sao? Chắc là ông ấy đã đi hỏi mấy bác sĩ tâm lý bên ngoài."

Dư Châu nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng chậm rãi lui về sau dựa vào lưng ghế:

"............Ồ, cậu làm như vậy cũng là điều dễ hiểu, không có gì đáng trách."

Nghiêm Tà cười cười không đáp.

"Tình hình sức khỏe của chị như vậy, việc cậu phải tự mình quyết định những việc quan trọng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Đội trưởng đội điều tra hình sự là một vị trí trọng yếu nhất của công an tuyến đầu, là rào cản che chắn đầu tiên đối mặt trực diện với bọn tội phạm. Nếu cậu phán đoán sai, sẽ có rất nhiều người vì phán đoán sai của cậu mà gặp bất lợi, ngược lại cũng sẽ có rất nhiều người muốn thu lợi bất chính mà ảnh hưởng đến cách nghĩ của cậu."

Dư Châu đứng lên, Nghiêm Tà cũng đứng lên theo, nghe thấy chị gằn từng chữ một:

"Chị hy vọng, tất cả các quyết sách của cậu sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào đến từ ngoại giới, cho dù ảnh hưởng kia đến từ bên trong văn phòng Cục có bề ngoài như đang yên ả kia."

Nghiêm Tà: ".............."

"Được rồi, không quấy rầy cậu phá án nữa." Dư Châu nhìn đồng hồ, rồi đưa tay vỗ vỗ vai Nghiêm Tà: "Chị đến phòng làm việc của cục trưởng Lữ, trở về chúng ta bàn lại."

Nghiêm Tà muốn nói gì đó, môi mấp máy, nhưng vừa mở miệng đã bị chị ấy đưa tay lên ngăn lại.

Dư Châu chắp tay sau lưng, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Nghiêm Tà đứng sau bàn làm việc đưa mắt nhìn bà rời đi, mắt chớp chớp. Cho đến khi bóng dáng của Dư Châu biến mất ở cuối hành lang, hắn mới tiến lên, đóng chặt cánh cửa phòng làm việc đang khép hờ.

Sau đó hắn nhìn về phía tủ tài liệu: "Anh nghĩ sao?"

Tấm rèm cửa sổ sau lưng lay động một cái, Giang Đình chui ra.

Nghiêm Tà nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Giang Đình như không có chuyện gì hoạt động bả vai cứng ngắc, hoàn toàn giống như không nghe thấy mấy lời của Dư Châu vừa rồi, hỏi lại: "Điều tra hồ sơ vụ án sao rồi?"

***

Cùng lúc đó, tại phòng làm việc của cục trưởng Lữ.

Cửa bị gõ hai cái, sau đó Dư Châu đẩy cửa bước vào.

Tầm mắt của cục trưởng Lữ vẫn đang dính lên màn hình máy tính, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đưa tay lên ra hiệu: "Cô tới chậm, làm gì vậy?"

"Không có gì, nửa đường trò chuyện với Nghiêm Tà về vụ án lần này." Dư Châu đi tới trước bàn ngồi xuống, thò đầu nhìn vào màn hình: "Anh đã bắt đầu xem rồi à."

Cục trưởng Lữ quay màn hình về phía bà: "Ừ."

Hình ảnh đang chiếu trên màn hình rõ ràng là video mà camera giám sát bên trong cục công an thành phố quay được, mà thời gian hiển thị dưới góc phải là rạng sáng ngày 8 tháng 5.

Đêm Hồ Vĩ Thắng chết vì bị hạ độc!

Trong phòng làm việc tối lờ mờ, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ màn hình máy tính, chiếu lên khuôn mặt u ám của hai người, trong bốn đôi mắt phản chiếu mọi ngóc ngách trong văn phòng Cục. Một lúc lâu sau, đội trưởng Dư khẽ hít vào, nhỏ giọng nói: "Văn phòng thành phố Kiến Ninh chúng ta, cuối cùng cũng phải biến thành Cung Châu tiếp theo sao?"

Cục trưởng Lữ liếc bà một cái, bỗng nhiên nói: "Nhắc tới Cung Châu, làm tôi nhớ tới một người."

"Hả?"

"Cô từng hợp tác chỉ huy mấy lần với Giang Đình, nguyên đội trưởng đội hai đội phòng chống ma túy của Cung Châu, cô đánh giá cậu ta như thế nào?"

Đang yên đang lành sao lại nhắc tới người này, Dư Châu sững sờ: "Giang Đình?........Cậu ta không phải đã chết rồi sao?"

"Nhưng cho tới nay đó cũng chỉ là một cách giải thích, Giang Đình là hắc cảnh(1) số một của Cung Châu." Trên mặt cục trưởng Lữ không rõ vui giận, hỏi: "Tôi chỉ muốn nghe một chút về cái nhìn của cô thôi."

"................."

Biểu tình trên mặt đội trưởng Dư vẫn là nét mặt kiềm chế và cẩn thận trước sau như một, suy tư một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Giang Đình là người phân tích tình tiết của vụ án vô cùng lợi hại, nhưng trừ việc phân tích tình tiết vụ án ra, bất kỳ điều gì từ trong miệng y nói ra đều rất khó tin......Cậu ta có một loại bản lĩnh rất đặc thù, chính là khiến cho người khác dễ dàng tin tưởng, ngay cả nhân viên điều tra hình sự có kinh nghiệm phong phú cũng không tránh khỏi. Từ xưa tới giờ, em đã gặp rất nhiều phần tử tội phạm, nhưng người giỏi che giấu cảm xúc và giỏi dẫn dụ lòng người như Giang Đình, là có một không hai."

Cục trưởng Lữ không lên tiếng, mười ngón tay đan chéo vào nhau.

Đội trưởng Dư nói: "Năm đó, em chắc chắn cái chết của hai người, phó thị trưởng Cung Châu Nhạc Quảng Bình, và cảnh sát nằm vùng 'Đinh Tán' đều có liên quan tới cậu ta."

***

Trên đồng hồ treo tường, kim phút đang nhích qua từng vòng, ngoài cửa sổ phòng làm việc của đội hình sự, ánh đèn rực rỡ cùng bóng đêm đang âm thầm thay thế cho ánh tà dương đỏ rực, mùi thuốc lá, mùi mì gói tràn ngập khắp hành lang, thẩm thấu vào phổi từng người.

Mã Tường uể oải dựa vào khung cửa, vỗ tượng trưng lên cánh cửa đang rộng mở: "Không được rồi, anh Nghiêm, kết quả không lý tưởng chút nào."

Nghiêm Tà đang ngồi sau máy tính, còn Giang Đình thì đội mũ bóng chày đang ngồi giữa đống hồ sơ vụ án, nghe vậy hai người đồng thời ngẩng đầu lên.

"Trong vòng ba năm qua, có tổng cộng 2864 vụ án thanh thiếu niên mất tích được báo lên, 216 vụ chưa được giải quyết, trong đó 19 vụ chắc chắn là bắt cóc, trong 19 vụ bắt cóc chưa được phá kia, 11 vụ có con tin là nam, 8 vụ là nữ, không có bất kỳ vụ bắt cóc nào có con tin đồng thời là cả nam lẫn nữ hết, càng không có vụ nào có tiền chuộc vượt quá hai triệu." Mã Tường đem tài liệu vừa thu thập được ném lên bàn làm việc: "Còn có 63 trường hợp bắt cóc cả đôi đã được phá, phần lớn đều là trẻ con dưới mười tuổi có quan hệ họ hàng, kẻ tình nghi không phải đang ở trong nhà tù thì chính là đã ăn kẹo đồng, không thể nào tái phạm được."

Nghiêm Tà nhận lấy tập tài liệu, vừa định mở ra xem, thì Giang Đình đã ngoắc tay với hắn.

Nghiêm Tà chỉ đành phải cầm lấy tập tài liệu đi qua, Giang Đình ngồi hắn đứng, hai người ghé vào đọc chung tập hồ sơ vụ án kia.

"Chuyện này là sao, lại đi vào ngõ cụt à." Nghiêm Tà khom người lẩm bẩm, "Tiếp theo nên làm gì?"

"Đâu có dễ dàng đi vào ngõ cụt như vậy."

"Vậy anh nói xem vấn đề ở đây là gì?"

"............." Giang Đình đang muốn lật sang trang, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tà: "Chúng ta đang đi đúng hướng, nhưng phương pháp sàng lọc có chút vấn đề."

Nghiêm Tà nhướn mày, ra hiệu cho anh nói tiếp.

"Chúng ta soát lại vụ án này lần nữa. Sau khi sáu học sinh này đến trang trại nghỉ dưỡng, Đàm Sảng dẫn Bộ Vi đi nhặt củi, Thân Hiểu Kỳ đi theo phía sau, trên đường còn để lại ký hiệu để Đàm Sảng theo đường cũ quay lại khách sạn. Trong quá trình này, Thân Hiểu Kỳ vẫn luôn ở trong tình trạng chỉ có một mình."

Nghiêm Tà gật đầu.

"Chúng ta đã biết tên bắt cóc biết rất rõ hoàn cảnh nhà họ Thân, thuộc về theo dõi bắt cóc có dự tính trước. Ở đây, tại sao tên bắt cóc lại không ra tay khi Thân Hiểu Kỳ đang ở một mình, mà phải đợi đến khi Thân Hiểu Kỳ cứu được Bộ Vi, Đàm Sảng rời đi thì mới ra tay bắt cóc cả hai đứa."

"Đợi chút," Nghiêm Tà ngắt lời anh: "Ý anh muốn nói, Bộ Vi có khả năng là kẻ tình nghi?"

"Trước khi con tin được cứu, ngay đến bản thân Thân Hiểu Kỳ cũng không hoàn toàn được loại bỏ khỏi đối tượng tình nghi." Giang Đình nói, "Đạo lý thường thức này tôi vẫn còn hiểu được."

Nghiêm Tà: "Ừ ừ.........."

"Nhưng trước giờ chúng ta không hề đề cập tới việc hai con tin có phải là đối tượng tình nghi hay không, chỉ thảo luận về tình huống thông thường thôi. Khi đối tượng tình nghi đàm phán với anh qua điện thoại, gã lấy thân phận là 'tên bắt cóc' chứ không phải 'người hành hình' , có một chút biểu hiện mâu thuẫn với vai trò bắt cóc bình thường: Đó là, gã không chủ động đề cập đến sự tồn tại của Bộ Vi, cũng không hề chủ động đòi tiền chuộc từ phía chính phủ, nhìn bề ngoài thì có vẻ như Bộ Vi đối với gã mà nói thì có cũng được không có cũng chẳng sao."

Giang Đình dừng lại nhìn Nghiêm Tà.

"Đúng vậy," Nghiêm Tà nghe anh nói xong cảm thấy khó hiểu: "Chính vì như thế nên chúng ta không có cách nào nhận định Bộ Vi rốt cuộc có phải là con tin thuần túy hay không. Nếu cô bé là người bị hại, tại sao tên bắt cóc không dùng cô bé để uy hiếp cảnh sát? Nếu cô bé không phải là người bị hại, thậm chí còn là một thành viên trong nhóm bọn bắt cóc, sự đối đãi khác biệt như thế này chẳng phải càng khiến cho cảnh sát nghi ngờ hơn hay sao? Điều này quá mâu thuẫn với tên bắt cóc có khả năng phản trinh sát cực cao này."

Quan điểm của hắn rất hợp lý, ngay đến Mã Tường đang uể oải ngồi cách đó không xa cũng tập trung tinh thần lắng nghe, vô thức kéo ghế lại gần hơn.

Nhưng Giang Đình lại lắc đầu: "Anh vẫn chưa hiểu ý của tôi."

"...Chậc, người này," Nghiêm Tà giơ tay vỗ vào hõm vai y: "Đừng đánh đố nữa, nói nhanh đi."

Giang Đình không để ý việc Nghiêm Tà táy máy tay chân.

Anh nói: "Sự tồn tại của Bộ Vi đối với 'Tên bắt cóc' là vô dụng, nhưng cô bé vẫn bị đưa đi. Liệu có khả năng cô bé tồn tại là vì 'Người hành hình'?"

Giống như làn sương mù dày đặc bị gạt ra, ánh mắt của hai người còn lại ở trong phòng đều thay đổi.

"..............Người làm chứng," Nghiêm Tà đột nhiên lầm bẩm. "Bình thường ở hiện trường xử bắn cùng cần một người làm chứng."

Mã Tường vỗ mạnh vào đùi.

"Nếu như người hành hình chỉ cần một con tin khác xuất hiện như một người làm chứng, giống như trong vụ án này, cha mẹ của một người bị bắt cóc khác hoàn toàn không hề nhận được điện thoại tống tiền, cho dù báo cảnh sát cũng chỉ sẽ xử lý như một vụ án mất tích bình thường hoặc như một vụ bỏ nhà ra đi. Nói cách khác............"

Giang Đình giang hai tay ra, Nghiêm Tà lập tức tiếp lời anh: "............Nói cách khác, mục tiêu của chúng ta là một vụ án bắt cóc và một vụ mất tích cùng xảy ra một lúc trong cùng một khu vực!"

Giang Đình ném tập tài liệu vừa thu thập được kia cho Mã Tường, Mã Tường nhanh nhẹn nhảy lên, xoay người "Vút" một tiếng xông ra ngoài.

"Anh Nghiêm! Anh Nghiêm!" Nửa tiếng sau, Mã Tường lạch cạch đẩy cửa vọt vào, ném tập tài liệu lên mặt bàn.

Nghiêm Tà đột nhiên ngẩng đầu, Giang Đình cũng giống như là đã sớm có dự cảm đứng lên đi tới.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi