PHÁ VÂN 1

Chương 88

Edit: Sabi

Trình độ nấu nướng của Giang Đình, nếu đổi lại cách nói, thì ngang bằng với trình độ nghiệp vụ điều tra hình sự của bạn học Hàn Tiểu Mai - kiến thức lý luận phong phú, nhưng ít cơ hội thực hành; tuy có điểm sáng, nhưng một mình phụ trách thì không thể làm ra một bàn tiệc đầy đủ được.

Cũng may mục đích của Nghiêm Tà chỉ là để Giang Đình thêm điểm cộng trong lòng ba mẹ mình, cũng không phải dùng kỹ thuật tinh xảo độc đáo mới lạ của đầu bếp năm sao, vì thế:

"Món thịt bò hầm khoai tây tối qua không tệ, lại hầm thêm lần nữa đi, để tôi bảo người đem sashimi và thịt bò bông tuyết tới. Tôm hùm chiên xù cũng ngon, tôi gọi điện thoại hỏi bọn họ xem có tôm càng xanh New Zealand không, nhặt lấy hai cân mắc tiền nhất đưa tới đây. À, cà chua xào trứng! Tôi với ba tôi đều thích ăn! Vứt hộp trứng gà trong nhà đi, tôi bảo người gửi trứng gà nhập khẩu của Thổ Nhĩ Kỳ đến tận nhà, em đi nấu nước chuẩn bị chần cà chua đi, nhanh!"

Giang Đình: ".................."

Nửa tiếng sau chuông cửa reo lên, Nghiêm Tà giống như chiến sĩ nghe được kèn hiệu xung phong, bật dậy lao về phía cửa, từng cái hộp được chuyển vào phòng bếp, bên trong đầy đủ các loại nguyên liệu mắc tiền.

Giang Đình nhìn nguyên liệu đủ để cung cấp cho khách sạn bày la liệt trong phòng bếp, khóe miệng giật giật, không nói nên lời.

Nghiêm Tà một lần nữa dùng hành động thực tế chứng minh: Tất cả những vấn đề tiền bạc có thể giải quyết đều không gọi là vấn đề, trong quá trình thực tiễn cho dù là điểm yếu hay khuyết điểm, đều có thể dùng tiền để giải quyết.

"Sai rồi Giang Đình ơi, không phải em bảo tôi chần thịt bò qua nước sôi để loại bỏ máu sao, tôi thấy trên sách hướng dẫn viết rằng thịt bò tốt nhất không nên rửa, nếu không sẽ mất đi hương vị á?"

Tay Giang Đình đang đảo tôm hùm chiên xù, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, cướp lấy di động trong tay Nghiêm Tà, lướt từ trang "Bò bít-tết nướng than" trong app hướng dẫn nấu nướng mà hắn vừa tải xuống sang trang "Thịt bò hầm", rối nhét lại vào tay hắn.

"À à............" Nghiêm Tà hiểu ra, nước mắt lưng tròng, tiếp tục ra sức băm củ hành tây.

Nghiêm Tà đun nước, rửa rau, xắt ớt cay, gỡ chỉ tôm, cần mẫn như ong thợ vo ve vỗ cánh, lúc thì bay về phía bồn rửa, lúc lại bay về phía bếp. Ba Nghiêm và mẹ Nghiêm đời này chưa từng xuống bếp, đang đứng ở cửa phòng bếp thò đầu vào ngó, chỉ thấy con trai và "con dâu" thân mật gắn bó xoay quanh bên bệ bếp, cảnh tượng vô cùng hài hòa đầm ấm, trông giống như quảng cáo hạt nêm tinh chất gà Totole trên tivi, nhất thời không khỏi cảm khái muôn vàn.

"Anh mở nồi áp suất cho hơi bay ra ngoài đi, đợi một lát rồi lấy bát múc thịt bò hầm ra." Giang Đình vừa cho thêm lần nước sốt cuối cùng vào món tôm hùm chiên xù, vừa dặn dò Nghiêm Tà: "Bưng cà chua xào trứng ra đi, cơm thì đợi ít phút nữa, lúc quay lại thì lấy cho tôi chai nước, khát quá."

Con ngươi của Nghiêm Tà gần như muốn rớt vào trong nồi tôm hùm đỏ au thơm phức, một bước ba quay đầu bê đĩa thức ăn đặt lên bàn ăn ở phòng ngoài, lúc quay về tay cầm theo chai nước khoáng ướp lạnh, tự mình uống một hớp lớn, thừa dịp Giang Đình ngẩng đầu lên, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cằm anh, miệng đối miệng đút nước.

"Ưm............"

Giang Đình bị đánh úp bất ngờ không kịp đề phòng, cái xẻng hất lên, một con tôm hùm vẽ một đường parabol trên không trung, bộp một tiếng, đập ngay vào người Nghiêm Tà. Đội phó Nghiêm thân thủ nhanh nhẹn quả nhiên không bị hù dọa, lập tức bắt lấy con tôm bỏ vào miệng, vừa ăn vừa thổi.

Giang Đình lúng ta luống cuống che miệng lại, huyệt thái dương giật giật không ngừng: "............Ngon không?"

"Ừm, rất ngon." Nghiêm Tà liếc mắt nhìn ra bên ngoài, xích lại gần nhỏ giọng nói: "Em ngon hơn."

Giang Đình: "...................."

Nghiêm Tà dương dương đắc ý trước vẻ mặt trống rỗng của Giang Đình, tự tay xúc tôm hùm chiên xù ra đĩa, ngâm nga điệu nhạc bưng ra ngoài.

Chốc lát, Nghiêm Tà tự tay xới cơm bày ra bàn, nhìn một bàn thức ăn nóng hổi, uy nghiêm tuyên bố giống như người đứng đầu một nhà: "Ăn cơm!"

Ba Nghiêm mẹ Nghiêm nuôi đứa con trai vô dụng này hơn ba mươi năm, hôm nay lần đầu tiên được ăn cơm do chính con trai mình nấu, nước mắt già nua đồng loạt tung hoành trong lòng: "Ngon lắm! Ngon lắm!" "Tay nghề rất tốt!"

Ba Nghiêm nhìn đĩa cà chua xào trứng kia, không khỏi thổn thức: "Thúy Thúy, em xem màu sắc này, mùi thơm này, đời này anh còn chưa thấy qua món trứng xào cà chua nào ngon như vậy!"

Phu nhân Tằng Thúy Thúy tràn đầy xúc động, sóng lòng phập phồng, thậm chí cũng không ý thức được trong lời che đậy này có vô số khe hở tràn ra.

Lông mày của Giang Đình không ngừng giật giật, chỉ đành phải làm bộ đỡ trán, đưa một tay lên che mặt. Nghiêm Tà đắc ý nhìn y, ý là em xem ba mẹ tôi thích em nhiều như thế nào, sau đó đứng dậy đi tới tủ rượu lấy chai rượu Mao Đài ra, tự tay rót cho ba hắn.

"Từ nay về sau, con chính là người đã trưởng thành," ba Nghiêm xúc động nói với dội phó Nghiêm, "Phải cố gắng làm việc, sống cho tốt, biết chưa?"

Nghiêm Tà nâng ly trịnh trọng nói: "Con biết rồi,"

Mẹ Nghiêm kéo tay Giang Đình: "Hai người sống chung dưới một mái nhà, phải hòa thuận với nhau, cố gắng đừng cãi vã đánh nhau, biết chưa?"

Giang Đình nghĩ thầm cháu đánh không lại Nghiêm Tà, lại nói nào có ai đã ăn nhờ ở đậu còn đánh chủ nhà, vì vậy cũng gật đầu đáp: "Cháu biết rồi."

Không biết có phải ảo giác của Giang Đình không, anh rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt của phu nhân Tằng Thúy Thúy lóe lên vẻ vừa vui mừng vừa yêu thương, tựa như người mẹ đang nghiêng người dựa vào giường nhìn đứa con thứ hai mà mình vừa liều sống liều chết sinh ra.

"Nào nào nào, uống rượu uống rượu." Ba Nghiêm vỗ vỗ vai con trai, lại đứng lên tự tay rót cho vợ và "con dâu" nửa ly rượu vang đỏ, hài lòng đảo mắt nhìn quanh bàn: "Bốn góc đều hoàn chỉnh, hòa thuận vui vẻ, tốt! Tốt!"

Mọi người cùng nhau nâng ly, Giang Đình vừa cảm thấy có chỗ nào không đúng, thì đã bị Nghiêm Tà siết chặt tay ép cụng ly, trên bàn cơm tràn ngập bầu không khí hài hòa và thân thiết.

Ba Nghiêm bị vợ cấm rượu đã lâu, nay rốt cuộc cũng tìm được lý do danh chính ngôn thuận cùng con trai "cạn chén" với nhau, một bữa cơm ăn chưa xong hai cha con đã qua lại đi đứt bình rượu Mao Đài. Nghiêm Tà - một người cảnh sát lâu nay bị năm điều luật cấm (1) của bộ công an trói buộc, đã rất lâu rồi không được uống thỏa thích, tửu lượng thua xa ba hắn, uống được nửa bình thì lập tức lên mặt; ba Nghiêm vẫn còn chưa thỏa mãn muốn tìm con dâu uống tiếp, bị vợ dùng giày cao gót độc ác đạp cho một đạp, lập tức tỉnh táo hơn nửa.

Hai tay Nghiêm Tà đẩy ba hắn: "Không được không được, hơn năm mươi độ đó, sức khỏe của anh ấy không tốt không thể uống được, để con để con." Dứt lời không nói lời nào đoạt lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.

"ANh cũng không được uống nữa, thật đúng là cha nào con nấy!" Phu nhân Tằng Thúy Thúy chán ghét kéo cổ áo sau của chồng, đập ly rượu xuống, lại giữ Giang Đinh đang định đứng dậy dọn dẹp lại, gọi điện thoại bảo tài xế đang chờ dưới lầu lên thu dọn tàn cuộc. Ba Nghiêm còn đang ồn ào muốn cùng "đồng chí tiểu Lục" uống hai ly nói chuyện tâm tình, bị vợ xách lỗ tai kéo ra cửa: "Nói cái rắm, con trai anh cũng uống đến như vậy rồi, anh muốn chuốc say luôn cả hai đứa nó luôn sao?! Ăn xong rồi thì đi về!"

Giang Đình lập tức đứng dậy đi giày, nói: "Để cháu tiễn bác trai bác gái xuống lầu."

Nghiêm Tà tê liệt ngồi trên ghế sô pha, trút ừng ực từng ngụm trà nguội, mặt đỏ bừng nói: "Con..........Con cũng đi, con uống..............Uống không nhiều!"

Mẹ Nghiêm dở khóc dở cười, vỗ con trai một cái, kéo tay Giang Đình xoay người đi ra cửa, để lại hai cha con dìu nhau đi theo phía sau.

Tòa bất động sản đắt đỏ này được quản lý rất nghiêm ngặt, buổi chiều trên đường không có ai qua lại, xe của nhà họ Nghiêm đậu ngoài cửa chính, suốt quãng đường cũng chỉ nghe thấy tiếng kêu từ phía sau của Nghiêm Tà: "Này - mẹ, mẹ kéo anh làm gì, mẹ lại kéo ba con đi! Này, mẹ kéo ba con đi!" Vừa nói vừa nhét ông ba say túy lúy vào tay mẹ, đoạt lại Giang Đình, cưỡng ép ôm vai đứng song song với nhau.

Mẹ Nghiêm vừa mở cửa xe, không nhịn được quay đầu dùng ngón tay chọc chọc hai cái lên cái trán đỏ bừng của chồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao tôi lại gả cho một con súc vật như anh vậy chứ?!"

Ba Nghiêm ngọng nghịu, siết chặt tay vợ: "Mẹ thằng bé à, hôm nay trong lòng anh rất cao hứng.........Em gả cho anh nhiều năm như vậy..............."

Mẹ Nghiêm vội vàng thoát ra, lại dùng ngón tay chọc vào trán Nghiêm Tà: "Sao tôi lại sinh ra một tên nghiệp chướng như anh chứ?!"

"Đi nhanh đi nhanh," Nghiêm Tà nghiêng ngả lảo đảo trên đường đi, một tay đút túi quần, tay kia đặt lên vai Giang Đình, dửng dưng nhìn gân xanh trên trán mẹ: "Nhanh về đi, đừng lề mề nữa, không cần thường xuyên đến thăm con đâu, về nhà đừng mắng ba con, nha."

Mẹ Nghiêm tức giận nói: "Nuôi anh còn không bằng nuôi heo! Tiểu Lục, làm phiền cháu rồi, ít nữa bác trở lại thăm cháu sau, chúng ta chưa tán gẫu được gì nhiều, sau này nhớ tới nhà hai bác chơi nhé!"

Giang Đình sợ Nghiêm Tà lại nói thêm gì đó, chỉ có thể lễ phép gật đầu nhận lời, tiễn ba mẹ Nghiêm Tà lên xe. Nhìn xe khởi động, đột nhiên cửa sổ phía sau lại hạ xuống, lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của mẹ Nghiêm.

"Mẹ, mẹ muốn nói gì?"

Mẹ Nghiêm do dự một lát, lấy di động ra nhanh chóng gửi đi một tin nhắn, điện thoại của Nghiêm Tà đồng thời rung lên.

"Đợi lát nữa nhớ đọc tin nhắn của mẹ!" Mẹ Nghiêm dặn đi dặn lại, lại nhìn sang Giang Đình: "Tiểu Lục, hôm nay cảm ơn cháu! Lần sau nhất định phải đến thăm hai bác nhé!"

".............." Mí mắt của Giang Đình không tự chủ được lại giật giật điên cuồng, mới vừa định lặp lại một lần nữa tình bạn thuần khiết bền vững của mình và Nghiêm Tà, thì chiếc xe đã nghênh ngang chạy đi, chỉ để lại một vệt khói lượn lờ sau đuôi xe.

"Bác gái gửi tin nhắn gì cho anh?"

Nghiêm Tà lấy điện thoại di động ra mở khóa, trên màn hình hiện lên tin nhắn Wechat mới nhất của Mỹ nữ lâu năm Tằng Thúy Thúy:

"Ngoan ngoãn sống cho tốt, nâng đỡ tín nhiệm lẫn nhau, hai đứa còn trẻ nhớ chú ý tiết chế! Mẹ anh."

"..............." Giang Đình đột nhiên giận dữ: "Anh căn bản không giải thích với ba mẹ anh, đúng không?!"

Nghiêm Tà luống cuống che miệng anh lại: "Suỵt, suỵt, tôi đau đầu, tôi uống nhiều rồi............"

Nghiêm Tà mặt mày hớn hở dựa vào người Giang Đình, dọc theo con đường trồng đầy cây xanh của tiểu khu đi về nhà. Hắn giống như một bao cát hình người đang tỏa ra mùi rượu nồng nặc, kéo lê bước chân, không biết xấu hổ đem phần lớn sức nặng đè lên vai Giang Đình, miệng còn lẩm bẩm mấy câu không rõ ràng: "Tôi nói với em nhé, ba mẹ tôi đều đã chuẩn bị xong tâm lý sẵn sàng nhận em làm con dâu rồi. Em không thấy họ thích em nhiều cỡ nào sao, đều nhờ tôi đưa ra chủ ỷ ở nhà nấu cơm để em có dịp thể hiện đấy, em còn không nhanh biết điều lại cảm ơn tôi?............."

Giang Đình lạnh lùng nói: "Ngay từ đầu là anh cố ý gọi ba mẹ anh tới?"

Nghiêm Tà: "Làm.......Làm gì có............"

"Anh còn nói hươu nói vượn gì nữa? Có phải anh nói hai ta đã âm thầm quyết định cả đời không phải khanh thì không cưới, phải không?"

Nghiêm Tà dương dương đắc ý, vừa định khoe khoang khoác lác nói đâu chỉ không phải khanh thì không cưới, dứt khoát nói là duyên định ba đời, kết quả vừa liếc mắt sang thấy sắc mặt của Giang Đình, lập tức ôm đầu rên rỉ: "Tôi uống nhiều rồi, tôi nhức đầu quá, ôi tôi đi không nói nữa, cứu mạng............"

Mấy năm đầu lúc Nghiêm Tà mới tốt nghiệp trường cảnh sát được phân đến đồn công an, thường xuyên phải xử lý mấy kẻ say rượu sinh sự đánh nhau trên đường, nên đã luyện được một thân kỹ năng diễn xuất xuất thần nhập hóa cao siêu, vẻ mặt thống khổ giống như thật vậy, ngay cả học sinh tiểu học đi ngang qua cũng quay đầu bi bô nói: "Mẹ ơi! Mẹ nhìn cái ông chú chân dài mặt ủ mày ê kia kìa, chú ấy bị bệnh rồi!"

Đúng đó, đầu óc của cái ông chú chân dài này xác thực có bệnh - Giang Đình túm lấy tay Nghiêm Tà, điềm nhiên sải bước, cưỡng ép kéo hắn về nhà trước lúc Nghiêm ảnh đế đem kỹ xảo diễn xuất giả bệnh đẩy tới đỉnh cao.

Trong nhà đã được tài xế nhà họ Nghiêm dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũng đã được lau chùi, toàn bộ chén bát đều được rửa sạch đến bóng loáng, sắp xếp ngăn nắp trong tủ khử trùng. Giang Đình ném Nghiêm Tà đang nghiêng ngả lên sô pha, trở tay đóng cửa, rồi cúi đầu thay giày.

Thế nhưng, anh vừa mới rút chân ra khỏi giày, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thở dốc, sau đó một vòm ngực nóng như lửa đốt ập tới, đẩy anh về phía sau siết chặt lấy, chớp mắt đè ở trên tường: "Giang Đình.................."

Giang Đình đứng không vững, một chân vẫn còn xỏ giày, chân còn lại đi tất giẫm lên nền gạch lạnh lẽo, chỉ kịp phát ra tiếng hít vào nhỏ xíu, đã bị Nghiêm Tà vững vàng hôn tới. Nụ hôn mang theo mùi rượu nồng nặc theo đầu lưỡi xuống đến cổ họng, phảng phất làm cho người ta có ảo giác như đang say, Giang Đình nhấc tay lên, lại bị Nghiêm Tà nắm lấy lòng bàn tay ấn vào tường, dọc theo mặt tường trượt xuống dưới, sau đó sờ soạng sau lưng định vói vào trong áo.

"............." Giang Đình cắn răng trở tay bắt được cổ tay của Nghiêm Tà, kiên quyết tách ra: "Anh uống nhiều rồi, đi nghỉ ngơi..............."

"Không được." Nghiêm Tà nhìn chằm chằm vào anh ở khoảng cách gần, hai mắt sáng ngời, trong con ngươi lóe lên hai ngọn lửa nhỏ: "Tôi uống nhiều rồi không dừng được."

Dừng một chút lại nói: "Hơn nữa chúng ta đã bái cao đường, không được tính là không danh không phận, có thể vào động phòng được rồi."

Giang Đình không nói một lời, quay đầu bước đi. Còn chưa đi được hai bước sau lưng đã bị một sức mạnh ập tới ôm ngang, trời đất lập tức quay cuồng, bị Nghiêm Tà ôm lấy sải bước đi tới đè lên ghế sô pha, đệm da rộng rãi tức khắc phát ra âm thanh cót két.

Hai người cùng một chỗ trên dưới chồng lên nhau, ngay cả chóp mũi cũng thân mật cọ xát. Nghiêm Tà nheo mắt lại, lẩm bẩm: "Hai chúng ta đã chính thức yêu đương công khai rồi, đừng nhúc nhích, để tôi hôn một chút, ngoan ~ đừng động............"

Đệm ghế số pha theo động tác của hắn vang lên tiếng cót két có quy luật, lô tai Giang Đình nóng lên, nhỏ giọng quát: "Anh chỉ giả bộ uống nhiều rồi say bí tỉ mà thôi!"

"Đúng vậy." Nghiêm Tà đứng đắn nhấn mạnh, "Thời cổ đại, lúc vợ chồng cử hành hôn lễ cũng phải uống rượu."

Giang Đình sửng sốt, sau đó dùng sức lật nhào hắn lại, thuận thế ngồi dậy: "Ai vợ chồng với anh?"

Anh còn chưa kịp xoay người xuống đất, phịch một tiếng, đã bị thân thể cường tráng của Nghiêm Tà vững vàng đẩy lên lưng ghế sô pha: "Sao chúng ta lại không phải là vợ chồng?"

"Tôi đã nói rồi..............."

"Thế cũng được, tùy em, hoặc là khi tôi kết hôn, em đảm nhận bắn pháo hoa?"

Biểu tình của Giang Đình có chút cứng lại, sau đó bày ra vẻ mặt dở khóc dở cười rất khó nói, đẩy thân thể nặng nề của Nghiêm Tà ra sau rồi xuống khỏi ghế sô pha: "Được rồi, đừng giả say kiếm chuyện nữa. Tôi đi rót cho anh tách trà, anh uống chút nước nóng rồi nằm xuống nghỉ ngơi đi."

"Tôi không giả say! Tôi..................." Nghiêm Tà ở sau lưng anh không cam lòng giận dữ hét lên: "Tôi chỉ uống nhiều chút thôi! Say rồi mất lý trí! Người trưởng thành hoạt động chức năng thận là phạm pháp sao?!"

Giang Đình làm như không nghe thấy mấy lời bậy bạ của hắn, đi thẳng vào phòng pha trà.

Nghiêm Tà oán hận ngồi trong phòng khách, muốn cưỡng ép đuổi theo lại không dám, trong đầu nghĩ ra đủ thứ ý tưởng, khuỷu tay chia ra đặt hai bên đùi, tư thế này khiến cho đường cong cơ bắp ở vai và lưng dưới áo sơ mi cực kỳ rõ nét, nhấp nhô lên xuống theo tiếng hít thở nặng nề.

Giang Đình ở trong phòng pha trà.

Tiếng lạch cạch đóng mở cửa tủ, bước chân của Giang Đình, động tác, thậm chí cả hô hấp, một tiếng động nhỏ cũng trở nên vô cùng rõ ràng, giống như đang trực tiếp gãi lên dây thần kinh nhạy cảm của Nghiêm Tà, khiến hắn khó mà tự kiềm chế hormone nam tính đang càng ngày càng tăng lên theo xung động nào đó, nhịp đập ở các mạch máu điên

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi