PHÁ VÂN 1

Chương 96

Edit: Sabi

Cửa cục thành phố Kiến Ninh, Nghiêm Tà bước vội xuống bậc tam cấp, vạt áo khoác màu đen theo bước chân hất lên trong màn mưa.

"Anh Nghiêm, anh đi đâu thế?" Mã Tường đuổi theo phía sau lớn tiếng hỏi: "Có muốn em đi cũng không? Hú, anh Nghiêm!"

Nghiêm Tà chui vào xe cảnh sát, khoát tay tỏ ý không cần, đạp chân ga lao ra ngoài.

"Thông qua giám định dấu vết rãnh nòng súng, ngòi nổ và chốt bắn, đã có thể xác định viên đạn 9mm lỗ vuông này được bắn ra từ khẩu khẩu 92 của quân cảnh, nhưng trong hệ thống công an tỉnh lại không tìm được dữ liệu khớp với rãnh nòng súng này. Điều này cho thấy có hai khả năng, thứ nhất khẩu súng lục này thuộc về quân đội, nhưng số liệu khí giới của quân đội từ trước đến nay không được công khai ra ngoài, nên hiển nhiên là không thể tra được; thứ hai, nó không phải xuất ra từ hệ thống công an tỉnh, nói cách khác, có khả năng là súng của cảnh sát viên nào đó ngoài hệ thống công an tỉnh làm mất."

"Đối với khả năng thứ nhất, lão Ngụy đã nhờ bạn học cũ ở trong quân đội của ông ấy kiểm tra giúp, trước mắt thì khả năng này rất nhỏ. Còn tình huống thứ hai, bọn chú đã báo cáo lên Bộ công an, chuẩn bị tiến hành kiểm tra và sàng lọc để thống nhất cơ sở dữ liệu súng bị thất lạc trên toàn quốc."

Đèn trước xe cảnh sát xuyên qua mưa bụi, cần gạt nước gạt qua gạt lại vẽ ra hai đường vòng cung.

Mấy lời cục trưởng Lữ vừa nói trong phòng làm việc vẫn còn văng vẳng bên tai, đôi lông mày lưỡi mác của Nghiêm Tà nhíu chặt lại, xe cảnh sát đột ngột chạy qua vũng nước.

"Camera quản chế xung quanh hiện trường tập kích cảnh sát ở huyện Giang Dương đã kiểm tra sàng lọc mấy lần, đều không hề phát hiện ra bóng dáng của tay súng kia, thẩm vấn nhóm người Phạm Ngũ cũng không có manh mối nào. Nhưng lão Ngụy đã điều động camera tự chế của mấy thương nhân xung quanh, sau khi trải qua tìm kiếm loại trừ và hỏi thăm, cuối cùng cùng phong tỏa được một người đàn ông khả nghi vội vàng ra vào hiện trường lúc vụ án xảy ra, là một thành viên từng có tiền án tiền sự về tội cướp bóc, ăn trộm, 'bán ma tuý gói'."

"Đã bắt được?" Nghiêm Tà lập tức hỏi.

Cục trưởng Lữ gật đầu, giây lát lại chậm rãi lắc đầu.

"Ý chú là..............."

"Kẻ tình nghi đã chết."

Sắc mặt Nghiêm Tà nhất thời thay đổi: "Đã chết?"

"Quốc lộ 734, gây tai nạn giao thông bỏ trốn, được trung đội cảnh sát giao thông đưa vào nhà tang lễ xem như thi thể vô danh." Cục trưởng Lữ dừng một chút, trầm giọng nói: "Cho đến trưa nay đồn công an địa phương tra được nguồn gốc của thi thể, chúng ra mới biết đến tin tức này, cũng đã bỏ lỡ thời gian điều tra tốt nhất..........Tính ngày tháng kẻ tình nghi chết vì 'tai nạn giao thông' thì vừa vặn vào khoảng ngày thứ mười một mười hai sau khi cháu bị trúng đạn."

..........

Di động đặt trên ghế phụ đột nhiên đổ chuông, tiếng chuông làm gián đoạn mạch suy nghĩ hỗn loạn của Nghiêm Tà.

"A lô?"

"Đã nói với chú mày điều tra vượt khu vực phải có thủ tục phê duyệt của tỉnh, cấm được tự tiện hành động, Tiểu Mã nói chú mày vừa như cơn lốc lao ra khỏi Cục thành phố rồi?" Cục phó Ngụy bị cái thằng ranh con chẳng bao giờ làm ông bớt lo này làm cho tức gần chết: "Đang ở đâu, đừng có manh động! Lão Lữ đã phái nhân viên điều tra và nhân viên pháp y đuổi theo giúp đỡ chú mày rồi, trước cứ dừng xe ăn uống đi đã, bọn họ sẽ tới ngay!"

"Đã là lúc nào rồi còn ăn cơm, cháu có đem theo hai cái bánh mì rồi." Nghiêm Tà lái xe, sốt ruột liếc nhìn bảng hướng dẫn phương hướng trên quốc lộ: "Cháu hiện tại đang đi huyện Giang Dương, năm phút nữa lên đường cao tốc, để cho mấy nhân viên pháp y đuổi theo phía sau đi, bảo bọn họ hẹn gặp nhau ở nhà tang lễ huyện Giang Dương."

Cục phó Ngụy đang định lải nhải đôi câu theo thói quen về tầm quan trọng của việc ăn uống điều độ, nghe vậy thì giận dữ: "Ai gặp mặt ở nhà tang lễ với chú mày? Không biết nói chuyện thì đừng nói! Thằng ranh con vắt mũi chưa sạch không biết nặng nhẹ, làm cảnh sát hình sự cần nhất là ăn mày miệng lưỡi, đã nói với chú mày bao nhiêu lần rồi cẩn thận mồm miệng cho ông..................."

Bên kia điện thoại mơ hồ truyền tới lời khuyên ngăn đau khổ của cục trưởng Lữ: "Lão Ngụy, ông tức giận cũng đừng la lớn như vậy................"

Nghiêm Tà không khỏi bật cười, nghĩ thầm cái lão này mê tín quá, tiện tay kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại.

Cũng thật kỳ quái, hắn vừa mới ném di động về ghế phụ, thì di động cũng đúng lúc vang lên, lần này là Giang Đình.

Tay Nghiêm Tà dừng chốc lát, vẻ mặt xảy ra biến hóa vi diệu, nhưng vẫn bắt máy: "A lô?"

"Anh đang ở đâu?"

Ánh mắt của Nghiêm Tà lóe lên, sau đó thờ ơ cười: "Chậc, thật kỳ quái. Chỉ ngắn ngủi có ba tiếng hồ tôi lại có thể nhận được hai cuộc điện thoại của Giang đội, tôi trúng số độc đắc sao?"

Từ bối cảnh trong điện thoại có thể nhận ra Giang Đình hít sâu một hơi.

"Anh đang ở đâu? Sao không về nhà?"

Tuy biết là không thể, nhưng vì chột dạ, Nghiêm Tà vẫn theo bản năng liếc nhìn gương chiếu hậu và kính chiếu hậu bên cạnh. Lúc này sắc trời đã tối, mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn chung quanh rất thấp, trên đường cao tốc xe tới xe lui, trước sau đều không phát hiện ra bóng dáng quen thuộc.

"Tôi? Em quan tâm tôi ở đâu làm gì, không kết hôn thì đừng quan tâm đến việc đàn ông đi đâu làm gì sau giờ làm việc nhé. Sao rồi, hôm nay biết về nhà rồi, không đi tìm người phụ nữ họ Dương kia nữa?"

Giang Đình tất nhiên sẽ không trả lời câu hỏi vừa khiêu khích vừa vô nghĩa này, bên kia điện thoại anh hơi nhấn mạnh: "Anh đang lái xe. Anh muốn đi đâu?'

Từ trong lời này Nghiêm Tà đột nhiên hiểu được ý của Giang Đình: Tối nay anh ta muốn từ KTV về nhà.

Tại lối vào đường cao tốc, một chiếc xe SUV màu xanh đen chuyên dụng của cảnh sát mang ký hiệu "Công an Kiến Ninh" lao đi vùn vụt, phá tan màn mưa mịt mù. Giây lát sau, một chiếc G65 màu bạc bám theo đuôi xe cảnh sát cũng lái lên đường cao tốc, trong bóng tối hiện ra đèn hậu đỏ rực.

Nghiêm Tà khoác một tay lên phần dưới vô lăng, trầm ngâm chốc lát, nói: "Bỏ trốn với Mã Tường."

Giang Đình: "..................'

"Không đùa với em nữa. Trước khi hết giờ làm, phân cục đột nhiên báo cáo lên một vụ án, chắc là một vụ trộm cắp lớn lắm, lão Ngụy bảo tôi trước khi về nhà thì ghé xem hiện trường một chút, có thể lát nữa còn phải tới phân cục họp với trung đội cảnh sát hình sự. Tôi hiện đang ở gần phân cục Phú Dương, tối nay có lẽ phải thức đêm, em về nhà trước đi."

Đội phó Nghiêm quả nhiên rất xứng đáng với danh hiệu giải nhất ảnh đế Oscar Kiến Ninh, nói ra mấy câu ngắn ngủi một cách cực thoải mái tự nhiên, hoàn toàn không nghe ra chút khác thường. Ngừng một chút, hắn chợt nhớ ra gì đó, hừ nói: "Nếu để tôi phát hiện sau khi về Kiến Ninh em còn không biết điều đợi ở nhà, lén chạy ra ngoài gặp riêng Dương Mị, thì em coi chừng đó...........Ê, a lô?"

Trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Đình không chút biểu tình, dán mắt nhìn vào đèn hậu của xe cảnh sát phía trước chợt lóe rồi biến mất trên đường cao tốc, đột nhiên đạp mạnh chân ga.

Brừm..................

G65 có hiệu năng như quái thú, nhanh như tia chớp phát ra tiếng gầm, chớp mắt lao ra khỏi bóng tối!

"A lô?" Nghiêm Tà đột nhiên cảm thấy không đúng, ném di động đi nhìn ra bên ngoài.

Trong đêm tối giữa cơn mưa lớn, một chiếc xe màu bạc quen thuộc như ảo ảnh phá tan màn sương mù dày đặc, theo sát bên trái xe cảnh sát, đèn đường trong màn mưa phác họa ký hiệu người sáng lập kiểu xe và logo Biturbo.

Sau đó cửa kính xe được hạ xuống, trên ghế lái lộ ra gò má rõ nét lạnh lùng của Giang Đình.

Nghiêm Tà: ".................."

Hai chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc với tốc độ y hệt nhau, giống như thuyền nhỏ phá tan sóng lớn trong đêm tối mờ mịt. Cách cửa kính xe, Nghiêm Tà quái gở trợn mắt nhìn chằm chằm Giang Đình, có thể là do bị sốc và giận dữ, huyệt thái dương giật giật phát đau: "Sao em lại ở đây?"

Giọng nói lạnh lùng của Giang Đình ở bên ngoài vang lên bên trong điện thoại: "Sao không nói cho tôi biết anh muốn đi huyện Giang Dương?"

"Tôi................" Nghiêm Tà cứng họng.

"Huyện Giang Dương xảy ra chuyện gì, có phải đã phát hiện ra manh mối mới trong vụ án nhóm người Phạm Ngũ tấn công cảnh sát hay không? Nghiêm Tà! Nếu xung quanh anh xảy ra chuyện gì, nhất định phải nói cho tôi biết!"

Giọng nói ung dung bằng phẳng trước sau như một của Giang Đình hiếm thấy mang theo sự tức giận, Nghiêm Tà câm nín, chợt cảm thấy lòng buồn bực khác thường, cơn tức giận kỳ lạ bất giác vọt lên não: "Dựa vào cái gì tôi phải nói cho cậu?!"

"Anh không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này............."

"Chuyện gì anh cũng nói cho tôi biết sao?! Anh đã che giấu tôi bao nhiêu chuyện?! Dựa vào cái gì đến lượt tôi, chuyện bé chuyện lớn đều phải nói cho anh, anh là cái thá gì của tôi chứ?!"

Tốc độ xe cực nhanh, lúc này bọn họ đã lái ra khỏi thành phố Kiến Ninh, hai chiếc xe đồng thời xông lên đường núi quanh co, đèn đường phía trước chiếu xuống mặt đường giống như vô số con trăn uốn lượn, kỳ quái lạ lùng quấn quanh một chỗ.

Không đúng, đầu óc Nghiêm Tà nặng nề choáng váng, đột nhiên một xúc cảm lạnh lẽo lướt qua não.

Cảm giác này không đúng.

"Tôi đến tìm anh chính là muốn nói với anh mấy chuyện, nhưng bây giờ nói ra cũng không có ý nghĩa.............."

Giọng của Giang điện phát ra từ trong điện thoại, nhưng chẳng biết tại sao lại chợt gần chợt xa, nghe mơ hồ như bị đại dương ngăn cách:

"An toàn của anh rất quan trọng với tôi, nếu vụ án huyện Giang Dương xuất hiện tình tiết mới, hoặc là xung quanh anh xảy ra bất cứ chuyện gì, anh phải nói cho tôi biết càng sớm càng tốt.............."

Nghiêm Tà dồn dập thở dốc, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trái tim trong lồng ngực đập nhanh. Nhịp tim rối loạn làm cho toàn bộ máu dồn đến tứ chi, khiến tay chân tê dại, thở không ra hơi, tất cả cảnh vật biến thành những mảng màu loang lổ vặn vẹo lao như tên bắn trong kính chắn gió.

Mình bị gì thế này? Hắn nghĩ.

Tình huống này không đúng, phải dừng xe lại, nhanh dừng xe lại..............

Nhưng chân hắn nặng như đổ chì, không thể cử động, từng chút một đạp vào chân ga. Hai tay nhanh chóng chuyển sang màu xanh, bầm tím, dù cố hết sức cũng chỉ có thể từ từ trượt khỏi vô lăng.

"Giang Đình................" Nghiêm Tà dùng toàn bộ sức lực, nhưng chỉ phát ra tiếng thở dốc nhỏ như muỗi kêu:

"............Giang Đình.............."

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức ý nghĩ mạnh mẽ nhất của hắn là, em mau tránh xa tôi ra, tôi muốn tông xe -

Nghiêm Tà nhắm mắt lại, hai tay từ trên vô lăng trượt xuống. Phút chốc xe cảnh sát mất khống chế, rú lên lao thẳng về phía lan can cầu vượt!

Giang Đình thất thanh hét lên: "Nghiêm Tà!"

Trời mưa đường trơn, chiếc xe cảnh sát mất lái cơ bản không bám được mặt đất, quay ngoắt lao sang trái!

Nghiêm Tà ở phía bên phải con đường áp sát núi, bên trái con đường là G65 do Giang Đình lái, bên trái nữa là lan can chắn sườn núi. Tuy lan can trông rất chắc chắn, nhưng xe cảnh sát trước khi mất lái đã đạt đến tốc độ kinh người 130km/h, lực va chạm khổng lồ đủ làm thân xe trượt qua khỏi lan can lao xuống vực!

Mưa như thác đổ, đường cao tốc, thân xe lộn nhào, trời đất quay cuồng cùng va đập khủng khiếp.........Tất cả chi tiết tương tự giống như tấm lưới đẫm máu, mỗi một xó xỉnh ùn ùn kéo vào tầm nhìn, đồng tử Giang Đình đột nhiên co rút.

Đúng vậy, anh đã từng trải qua.

Vụ tai nạn đó khiến anh hôn mê ba năm, cơn ác mộng vĩnh viễn chưa từng biến mất, hình chiếu của nỗi sợ hãi đến hôm nay vẫn không ngừng xuất hiện trong sâu thẳm tâm trí anh.

Chớp mắt mũi chân Giang Đình đã chạm vào chân phanh, chỉ cần đạp xuống, tính năng phanh vượt trội của G65 sẽ lập tức làm cho thân xe hơi ngừng, anh sẽ dừng lại ở khu vực an toàn, trơ mắt nhìn chiếc xe cảnh sát phía trước lao xuống vực sâu.

Chỉ cần đạp phanh.

Giây kế tiếp, Giang Đình gần như nhắm mắt lại, kiên quyết đạp chân ga!

Vù!!!!

Tại chỗ chỉ để lại một tia tàn ảnh của G65, trong tích tắc nó đã vọt tới bên trái xe cảnh sát, như một con quái thú bằng thép vững vàng chen vào giữa xe cảnh sát và lan can!

Chiếc xe SUV chuyên dụng của cảnh sát đã hoàn toàn mất kiểm soát, dưới tác dụng khủng khiếp của lực quán tính nhanh chóng hướng về bên trái, lao vùn vụt lại gần dốc núi; G65 cùng nhau tiến lên với nó, dựa vào thân xe địa hình dũng mãnh đẩy xe cảnh sát hướng về phía vách núi bên kia, giữa lúc lắc lư dữ dội Giang Đình đánh tay lái, mu bàn tay và cánh tay đều nổi đầy gân xanh!

Xoẹt xoẹt - xoẹt xoẹt -

Bên hông hai chiếc xe ma sát với nhau, bắn ra tia lửa. Ngay tại lúc này "Rầm!" một tiếng G65 rung mạnh, tay Giang Đính suýt trượt khỏi vô lăng, khóe mắt liếc sang, thoáng chốc lỗ chân lông đều mở ra -

Xe cảnh sát đã dồn G65 tới rìa sườn dốc, dốc núi tối tăm phía sau lan can nằm ngay dưới bánh xe.

Lan can kim loại không chịu nổi áp lực nặng nề của hai chiếc xe, đã nhanh chóng biến dạng, nghiền kính chiếu hậu bên trái thành bột mịn!

Cách ba năm, bóng ma tan xương nát thịt lại lần nữa đổ ập xuống đỉnh đầu Giang Đình, y thậm chí còn nghe thấy tiếng tử thần thì thầm bên tai. Nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, trong lòng anh lại tỉnh táo bình tĩnh đến lạ thường.

Đừng sợ Nghiêm Tà, anh sẽ không rơi xuống.

Tôi sẽ không để cho anh rơi xuống -

Giang Đình kéo mạnh phanh tay, bẻ lái, chen vào bên trái lan can và bên phải xe cảnh sát đồng thời nghiền áp, đẩy thân xe nặng nề từng chút một nhích lên đường cái, sự ma sát giữa hai bánh xe tạo ra âm thanh bén nhọn xé rách màng nhĩ. Hai bên cửa xe G65 đồng thời ma sát tóe ra tia lửa điện chói mắt, tốc độ trên bảng điều khiển lần lượt tăng lên, một trăm ba mươi, một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi, một trăm chín mươi...

Tốc độ sinh tử khiến G65 bùng nổ lực đẩy lớn hơn, xe cảnh sát vững vàng nhích từng chút một về phía đường cái, cuối cùng cũng cách xa lan can, nhào về phía vách núi.

"Nghiêm............."

Giang Đình chỉ kịp bật ra một chữ này.

Cho dù G65 có tính năng vượt trội như quái thú, cũng không chịu được mức độ lái xe như xiếc đi dây của Giang Đình, rốt cuộc mất khống chế ngay lúc xe cảnh sát bị đẩy về phía đường cái.

Thân xe bằng thép màu bạc điên cuồng xoay tròn trong cơn mưa như thác đổ, bánh xe phía sau hất đất đá lên cao, bắn tứ phía trong cơn mưa như thác đổ. Đầu xe hoàn toàn mất đi lực bám gầm rú đâm vào núi đá, cửa sổ bên hông vỡ thành vô số mảnh, rợp trời kín đất văng vào buồng lái!

Rầm!!!!!

Tiếng va chạm sau cùng như xa tận chân trời, lại như xuyên thấu màng nhĩ, trực tiếp nổ tung trong đầu óc.

Không biết qua bao lâu, Giang Đình không còn cảm giác được cơ thể, cũng đánh mất khái niệm thời gian. Tất cả mọi thứ trước mắt y biến thành hình ảnh chồng chéo, trong lỗ mũi tựa như nóng lên, trong miệng và cổ họng đều lấp đầy chất lỏng sền sệt ấm áp.

Buồn ngủ................

Thật mệt mỏi................

Anh cảm thấy mí mắt mình nặng trịch, có một sức mạnh vô hình kéo anh về phía vực sâu mềm mại. Nơi đó tối tăm mờ mịt, không có đau đớn cũng không có sợ hãi, bi thương và tưởng nhớ đều biến mất, chỉ còn mình anh cô độc trôi dạt giữa mênh mông biển sâu.

Nghiêm Tà phải làm sao bây giờ? Anh mơ màng nghĩ.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi