PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Bảo Hoa, những lời khách khí đó cũng không cần nói nữa, không bằng ngươi hãy nói cho ta biết hai bảo vật có thể ngăn cản minh trùng tự bạo đã luyện chế thành công hay chưa. Vì hai bảo vật này mà một số đạo hữu ở đây đều đã quyên góp không ít tài liệu quý giá cho ngươi." Một giọng nói trong trẻo từ miệng của một thiếu niên được bao phủ trong quầng sáng màu vàng truyền ra.

Nghe giọng điệu của người này thì dường như hắn và Bảo Hoa có chút quen biết.

"Thì ra là Lý Miểu đạo hữu của Hàn Nguyệt giới. Xin đạo hữu yên tâm, nếu lúc trước thiếp thân dám nhận những tài liệu này từ những đạo hữu khác, tự nhiên ta đối với việc luyện chế thành công hai bảo vật này hoàn toàn nắm chắc. Các vị, xin mời xem qua!"

Sau khi Bảo Hoa khẽ cười, một cánh tay thon thả khẽ nhấc, lập tức hai quả cầu ánh sáng một đen một trắng từ trong lòng bàn tay nàng từ từ bay ra.

Ở trung tâm của hai quả cầu ánh sáng có thể thấy rõ ràng một lá cờ trên mặt thêu vô số ngôi sao màu bạc và một cái kính tỏa ra ánh sáng màu trắng mênh mông trên mặt khắc hình một loại bạch hổ có cánh nào đó.

"Hai bảo vật này thực sự có thể đối phó với minh trùng tự bạo sao, thoạt nhìn hai bảo vật này cũng không chỗ nào đặc biệt vậy?" Tiếp đó, một tên tu sĩ Đại Thừa mạnh mẽ đến từ giới diện khác, cả người được bảo phủ bởi một đám khí màu lục, dùng giọng nói khàn khàn hỏi, rõ ràng tên này có chút nửa tin nửa ngờ.

"Hắc hắc, Lục Thạch đạo hữu có lẽ đã nhìn nhầm rồi. Hai bảo vật này trông có vẻ bình thường, nhưng bọn nó cùng với hai Huyền Thiên Chi Bảo, Tinh Nguyệt Kỳ và Huyễn Thiên Kính trong truyền thuyết, chắc chắn có liên quan. Có lẽ đây chính là hai bảo vật được mô phỏng theo hai Huyền Thiên Chi Bảo này!" Một gã trung niên ăn mặc theo kiểu cách đế vương, sau khi nhìn thật kỹ hai bảo vật trong hai quả cầu ánh sáng, trên mặt có thêm vài phần ngưng trọng rồi mở miệng nói.

"Tinh Nguyệt Kỳ, Huyễn Thiên Kính"

Những tu sĩ Đại Thừa ở bốn phía vừa nghe thấy hai cái tên này, lập tức xôn xao hẳn lên, không ít người đều giật mình đánh giá lại một lần nữa hai bảo vật đang nằm trên tay Bảo Hoa.

Bảo Hoa mặc đù nghe thấy hắn nói như vậy, nhưng nàng vẫn tỉnh bơ gật đầu:

"Ngọc Kiếm huynh nói không sai, hai bảo vật này đúng là được mô phỏng theo Tinh Nguyệt Kỳ và Huyễn Thiên Kính. Thiếp thân đặt tên cho hai bảo vật này là Lạc Tinh Phiên và Tiểu Huyễn Thiên Kính."

"Ta sớm đã nghe qua danh tiếng của hai Huyền Thiên Chi Bảo này, trong đó Tinh Nguyệt Kỳ là một trong số ít những bảo vật có thể mượn lực lượng của sao trời để sử dụng, mà Huyễn Thiên Kính kia lại càng là bảo vật có thần thông tối cao có thể che khuất cả bầu trời. Nhưng Lạc Tinh Phiên và Tiểu Huyễn Thiên Kính trong tay Bảo Hoa đạo hữu đây không biết có thể phát huy được mấy phần lực lượng của hai Huyền Thiên Chi Bảo kia." Lại một giọng nói có vẻ máy móc bỗng nhiên vang lên trong phòng khách, nhưng quỷ dị chính là không ai có thể phát hiện giọng nói này phát ra từ đâu.

"Chắc vị này là một đạo hữu đến từ Hắc Dạ giới. Đạo hữu mặc dù đã đến nơi đây, nhưng vẫn cẩn thận như thế, quả thật không hổ là nhất mạch tu luyện hắc ám thần thông. Về phần đạo hữu thắc mắc hai bảo vật này có thể phát huy được mấy phần thần thông của hai Huyền Thiên Chi Bảo kia thì thật đúng là đạo hữu đang nói đùa. Tinh Nguyệt Kỳ và Huyễn Thiên Kính kia cho dù là trong số những Huyền Thiên Chi Bảo nổi danh đi nữa cũng là hai bảo vật nghịch thiên được xếp thứ hạng đầu, Lạc Tinh Phiên và Tiểu Huyễn Thiên Kính này nếu có thể phát huy được năm sáu phần trăm uy lực của hai bảo vật kia thôi thì cũng đã là quá tốt rồi. Chẳng qua theo tính toán của ta, bao nhiêu đó cũng đủ để ứng phó với đám minh trùng tự bạo này rồi." Sau khi Bảo Hoa mỉm cười, liền nói như vậy.

"Nếu Bảo Hoa đạo hữu đối với hai bảo vật này tự tin như vậy, có lẽ sẽ không có gì sai sót. Hiện tại vấn đề minh trùng tự bạo đã giải quyết xong. Chúng ta cũng nên thương lượng để lập ra một kế hoạch, xem xem sau khi tiến vào thủy ấn sẽ trấn áp Minh Trùng Mẫu kia như thế nào." Sau khi tên tu sĩ Đại Thừa của Hắc Dạ giới kia trầm mặc trong chốc lát, lại một lần nữa phát ra giọng nói vô cảm, vang vọng khắp trong phòng khách.

"Nếu những đạo hữu khác cảm thấy hai bảo vật này không có vấn đề. Vậy tiếp theo tất nhiên sẽ là chuyện đối phó với Minh Trùng Mẫu như thế nào. Nếu không ngay cả khi số người của chúng ta ở đây không ít, nhưng một khi tiến vào trong thủy ấn, chỉ sợ vẫn có thể gặp phải thủ đoạn thâm độc của Minh Trùng Mẫu." Bảo Hoa gật gật đầu, ánh sáng trong mắt lưu chuyển nói.

"Minh Trùng Mẫu kia thật sự đáng sợ như vậy sao? Đạo hữu đã từng hơn một lần tiến vào thủy ấn. Số lượng người tham gia lần đó hơn xa so với số người ở đây, trong đó thậm chí có những Thủy tổ Ma tộc giống như đạo hữu, nhưng vẫn bị con trùng hung dữ này vây khốn sao? Bảo Hoa đạo hữu, nghe nói ngươi là người cuối cùng thu được tin tức nơi thủy ấn. Ngươi có thể đem tin tức sắp xếp rồi nói lại một lần nữa cho ta và các đạo hữu ở đây cùng nghe hay không?" Tên tu sĩ Đại Thừa tên Lý Miểu của Hàn Nguyệt giới từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng, nhưng lúc này hắn lại nhướng mày chậm rãi nói.

"Liên quan đến những tin tức về thủy ấn thu được lúc trước, chỉ sợ không ít đạo hữu ở đây có ý muốn tận mắt nhìn thấy. Nếu đã như vậy, lúc này thiếp thân sẽ đem tin tức này công khai, để các vị đạo hữu tự mình quan sát, cũng là chân chính giúp các vị an tâm phần nào." Bảo Hoa dường như đối với những lời nói của Lý Miểu không cảm thấy bất ngờ, sau khi hờ hững nói xong, lúc này tay áo run lên, lập tức một quả cầu thủy tinh đen như mực bay ra, rồi lơ lửng trong không trung xoay tròn liên tục.

Sau khi một tiếng "Phốc" vang lên, vô số ký tự phát ra ánh sáng năm màu từ phía trên bay ra, rồi quay tròn một vòng, lập tức hóa thành một đoạn tin tức không trọn vẹn.

Toàn bộ tu sĩ Đại Thừa, bất kể là Thánh tổ Ma giới hay lão tổ của giới diện khác, cả đám trong lòng đều run lên, ánh mắt liền hướng về phía đoạn tin tức không trọn vẹn này đảo qua.

Hàn Lập cũng tập trung nhìn lại.

Quả nhiên nội dung của đoạn văn tự này không khác nhiều lắm so với những gì hắn nghe được từ Tà Liên lúc trước, quả thật là tin tức do Nguyên Yểm truyền ra, có lẽ là do vội vã nên chỉ thông báo rằng những người liên quan đã bị vây khốn trong thủy ấn, đồng thời cũng đưa ra một số yêu cầu trợ giúp, mặc dù đoạn tin tức không trọn vẹn này làm cho một số chi tiết trở nên mơ hồ khó hiểu, nhưng nếu cẩn thận suy đoán, thì quả thật là có một số lời cảnh cáo như vậy.

Toàn bộ lão tổ Đại Thừa sau khi xem xong đoạn tin tức kia, mỗi một người đều có sắc mặt khác nhau.

"Xem ra những tin tức lúc trước truyền ra từ Bảo Hoa đạo hữu cũng không có gì sai khác, vậy tiếp theo các vị nên bắt đầu thương lượng kế sách đối phó Minh Trùng Mẫu đi." Một lúc lâu sau, một phụ nữ xinh đẹp bộ dạng khoan thai, thản nhiên nói.

"Kế sách đối phó Minh Trùng Mẫu? Ở đây có một trăm đạo hữu, chỉ sợ cũng sẽ có một trăm kế sách a. Ta có ý kiến thế này, nếu như lần tụ họp này là do Bảo Hoa đạo hữu đưa ra, hơn nữa thần thông của nàng trong chúng ta cũng là hạng nhất hạng nhì, không bằng trước hết hãy nghe cao kiến của nàng rồi nói sau." Có người không cho là đúng nói.

"Ai nói thần thông của Bảo Hoa đạo hữu là đệ nhất ở đây, nói như thế không phải là xem thường Thiên Nha giới chúng ta hay sao?" Một gã trung niên tu sĩ Đại Thừa của Thiên Nha giới bỗng nhiên bĩu môi mở miệng.

Cùng lúc đó, nguyên bản hai mắt của lão già mặt mày vàng vọt đang khép hờ chợt mở lớn, trong mắt hắn lóe lên những tia lửa điện.

Những tên lão tổ Đại Thừa khác vừa nghe lời này, sắc mặt cả đám đều hơi thay đổi.

Bảo Hoa nhìn lão già kia, sau khi ánh sáng trong mắt lưu chuyển, tự nhiên nói:

"Tiếng tăm của Đồng Nha đạo hữu, Bảo Hoa ta cũng đã nghe qua từ lâu. Không biết đạo hữu đối với việc này, có thể đưa ra cao kiến gì hay không?"

"Lão phu chỉ vì cứu người mà đến, cái gì mà minh trùng tự bạo, hay là Minh Trùng Mẫu gì đó, chỉ cần không ảnh hưởng đến lão phu thì ta không quan tâm" Vẻ mặt của lão già mặt mày vàng vọt này không chút thay đổi nói.

Lời nói như vậy thốt ra liền khiến cho mọi người trong phòng khách xôn xao hẳn lên, không ít lão tổ Đại Thừa nhìn về phía chín tên Đại Thừa của Thiên Nha giới, ánh mắt bọn họ lập tức trở nên khác thường.

"Đồng Nha huynh, lời này có chút không thích hợp rồi!" Bảo Hoa ngoại trừ hai đầu lông mày khẽ nhíu, trên mặt cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Hừ, có gì là không thích hợp? Lão phu chỉ có duy nhất một đứa cháu thuộc chi chính như vậy, cũng không biết đã hao phí bao nhiêu tâm huyết mới bồi dưỡng hắn thành tu sĩ Đại Thừa, nhưng chỉ vì trợ giúp đám Ma giới các ngươi, mà bây giờ bị vây khốn trong thủy ấn. Lão phu không quan tâm Minh Trùng Mẫu kia thực sự có năng lực cắn nuốt diệt tộc đáng sợ gì đó hay không, nhưng chỉ cần nó không trêu chọc đến Thiên Nha giới bọn ta, lão phu vì sao lại phải chủ động đi trêu chọc nó. Từ đó mà nói, việc cứu đứa cháu kia của ta trở về mới là quan trọng nhất." Sau khi Đồng Nha Lão Nhân hừ lạnh một tiếng, liền dùng giọng điệu cực kỳ bá đạo nói.

Lần này, những lão tổ Đại Thừa khác trong phòng khách thật sự sắc mặt trở nên khó coi.

"Lời này của đạo hữu không khỏi có chút ngang ngược rồi." Tu sĩ Đại Thừa tên Lục Thạch nhướng mày nói.

"Ngang ngược? Lão phu từ trước đến giờ đều ngang ngược như vậy đó, người khác cũng không phải không biết. Thế nào, không lẽ ngươi muốn giảng đạo với lão phu sao?" Sắc mặt lão già nọ trầm xuống, nhìn chằm chằm Lục Thạch, âm trầm nói.

Sắc mặt Lục Thạch cũng trầm xuống, nhưng ngay khi ánh mắt hắn vừa tiếp xúc với ánh mắt của Đồng Nha Lão Nhân thì không khỏi giật mình, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác tim phổi hoàn toàn bị đông cứng lại.

Tâm niệm của tên tu sĩ Đại Thừa này liền thay đổi, nhưng cũng chỉ có sắc mặt trở nên xanh mét mà không dám tiếp tục nói bất cứ điều gì.

Mấy tên lão tổ Đại Thừa khác thấy tình cảnh này, phần lớn trong lòng bọn họ đều cảm thấy sợ hãi, lại càng không dám tự tiện nói chen vào, nhưng tất nhiên là sắc mặt cả đám đều trở nên khó coi.

Nhưng có một số tu sĩ Đại Thừa, mục đích bọn họ lần này đến Ma giới cũng giống với Đồng Nha Lão Nhân, thấy cảnh này lại khiến cho bọn họ mừng thầm trong lòng.

Có vị Đồng Nha Lão Nhân tiếng tăm lẫy lừng khắp các giới diện này ra tay, thì việc bọn họ giải cứu những tu sĩ cùng tộc tự nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Hàn Lập lại nhân cơ hội này, ánh mắt cẩn thận đánh giá lão già mặt mày vàng vọt kia.

Ngay từ lúc ban đầu, hắn đã phát hiện vị Đồng Nha Lão Nhân này, chưa cần biết thần thông ra sao nhưng thần niệm chắc chắn vượt xa những tu sĩ Đại Thừa thông thường khác, thậm chí có thể còn mạnh hơn cả Thủy tổ Ma tộc như Bảo Hoa, nhưng nếu so với hắn thì rõ ràng vẫn còn kém hơn một chút.

Dù sao bản thân hắn đã trải qua nhiều kỳ ngộ, bên cạnh đó hắn còn tu luyện nhiều loại bí thuật tăng cường thần niệm, hiển nhiên thần thức của hắn mạnh mẽ gần như gấp mấy lần so với tu sĩ Đại Thừa thông thường.

Nhưng chính bởi như thế mới có thể thấy được vị Đồng Nha Lão Nhân này chắc chắn là một tu sĩ Đại Thừa mạnh mẽ đến mức đáng sợ.

Tên tuổi của tứ cầm thật sự là danh bất hư truyền.

"Đồng Nha đạo hữu, ngươi vì cứu người nên sốt ruột, những đạo hữu tại đây đều có thể hiểu được. Nhưng ngươi cần gì phải hành động theo cảm tính như vậy. Ta có lẽ chưa nói cho ngươi biết, việc này không phải là không có năng vẹn cả đôi đường." Bảo Hoa cuối cùng cũng điềm tĩnh nói.

Tu sĩ Đại Thừa ở đây có thể nói chuyện ngang hàng với lão già mặt mày vàng vọt cũng chỉ có vị cựu Thủy tổ Ma tộc này mà thôi.

"Bảo Hoa, lời này của ngươi là có ý gì. Hay là ngươi định khua môi múa mém hòng lừa gạt lão phu?" Đồng Nha Lão Nhân ngẩn ra, nhưng lập tức nhìn chằm chằm Bảo Hoa, âm trầm nói.

"Đi lừa gạt một trong tứ cầm tiếng tăm lừng lẫy sao? Thiếp thân làm sao lại có thể có ý nghĩ lớn mật như thế cơ chứ! Đồng Nha đạo hữu không khỏi quá đề cao thiếp thân rồi." Bảo Hoa lơ đễnh khẽ cười.

"Hừ, điều này thì chưa chắc à. Ai chẳng biết trong ba vị Thủy tổ của Ma giới, Bảo Hoa ngươi chính là kẻ lắm mưu nhiều kế nhất, luôn được mọi người xung tụng là trí ma." Lão già mặt mày vàng vọt cười rộ lên.

Bảo Hoa nghe vậy, hai đầu lông mày không khỏi khẽ nhăn lại, nhưng sau khi suy nghĩ, liền mỉm cười, rồi môi nàng đột nhiên mấp máy, không phát ra bất cứ âm thanh gì, trực tiếp hướng lão già kia truyền âm.

Vẻ mặt Đồng Nha Lão Nhân từ đầu vẫn luôn lạnhh lùng nghiêm nghị, nhưng chỉ một lát sau, liền hai con ngươi chợt thu nhỏ lại, sắc mặt biến đổi nói một câu:

"Bảo Hoa, lời ngươi vừa mới nói có thật không. Nếu có một chút giả dối nào trong đó thì..."

"Là thật hay giả, đạo hữu khi nhìn thấy vật này chắc chắn có thể xác định được." Ánh sáng trong mắt Bảo Hoa lóe lên, một cánh tay nâng lên, lập tức một tia ánh sáng bắn ra, sau khi nhoáng lên một cái liền rơi vào trong tay của lão giả mặt mày vàng vọt kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi