Trên mặt của Hàn Lập lúc này không chút có biểu tình nào, tùy ý để cho cái hộp bay tới màn hào quang chạm vào quang tráo, rơi ra phía ngoài trận pháp.
Hắn không có ý hủy bỏ cấm chế.
Hàn Lập chỉ dùng ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào cái hộp mà không nói câu nào.
"Như thế nào, ngươi sợ cái hộp là do Âm Hồn ti biến ảo mà thành sao? Việc này ngươi yên tâm, bây giờ lão quỷ đã chết, ta chỉ có thể cùng ngươi liên thủ mới tiêu diệt được Cực Âm nên sẽ không ra tay với ngươi nữa đâu. Hơn nữa Kim Lôi Trúc pháp bảo trên người ngươi nhiều như vậy, thực ngoài ý liệu của ta. Vì vậy khi đối phó với Huyền Âm Đại Pháp của Cực Âm, nhất định rất là hiệu quả. Cho nên ta sao lại muốn tự chặt đi cánh tay của mình chứ!" Huyền Cốt hai tay chắp sau lưng, nhìn Hàn Lập trong màn hào quang bình tĩnh nói.
Hàn Lập nghe lời này xong nhưng cũng không thèm nhìn lấy Huyền Cốt một lần.
Thật sự mà nói nếu hắn đã có lý do ám toán mình một lần thì không lý do gì lại không ám toán mình thêm lần thứ hai nữa.
Những lời trong miệng Huyền Cốt nói ra nghe rất là hợp đạo lý và êm tai, nhưng tốt nhất là mình vẫn phải cẩn thận.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập liền vươn tay ra, một đạo điện hồ màu vàng cực kỳ bén nhọn bắn ra, đánh trúng nắp hộp.
Liền nghe "cạch" một tiếng, một tia quang hoa lửa điện lóe lên, cái hộp lắc lư vài cái, không có chút dị biến nào phát sinh.
Thấy vậy, Hàn Lập liền thở phào một hơi.
Bởi nó nếu do tà vật tạo nên thì chắc chắn không tránh khỏi được một kích của Ích Tà Thần Lôi.
Vì vậy, hắn mới yên tâ, đưa tay vẫy một cái, hộp kia từ trên mặt đất liền phóng về phía hắn.
Cùng lúc đó màn hào quang từ bốn phía trong nháy mắt chợt lóe lên, biến mất rồi phục hồi như nguyên trạng lúc đầu. Cái hộp nhân cơ hội này, đã xuyên qua tầng bảo hộ bay đến trên tay Hàn Lập.
Lúc này Huyền Cốt vẫn ở trong vòng thần thức giám thị của Hàn Lập, thân hình không cử động gì cả. Điều này làm cho hắn an tâm một chút, cúi đầu nhìn cái hộp vàng trên tay.
Nhưng hắn chỉ nhìn nó, hàn quang trong mắt chuyển động, vẫn không mở nắp hộp ra, không biết đang suy nghĩ đến việc gì nữa.
Huyền Cốt ở trên không trung thấy bộ dáng Hàn Lập cẩn thận như thế, chỉ cười lạnh một tiếng. Rồi nhàn nhã nhìn xung quanh mà không có chút ý tứ thúc giục nào cả.
Hàn Lập nhìn hóa thân của Linh Sâm là con thỏ trắng đang nằm trên mặt đất.
Giờ phút này nó nằm trên mặt đất không nhúc nhích, dường như vẫn còn đang bị hôn mê bất tỉnh.
Hàn Lập hơi trầm ngâm, rồi hai ngón tay nhẹ nhàng hướng tới cái hộp bắn ra một đạo kình khí.
Lúc này một đoàn thanh quang tại nắp hộp cùng với hai ngón tay bỗng nhiên phát sáng, rồi nắp hộp liền tự động mở ra, lộ xuất đồ vật ở trong.
Hàn Lập chăm chú nhìn thì thấy nó cũng không lớn lắm.
Cái này dài khoảng nửa thước, toàn thân một màu vàng đất, lớp da bên ngoài khô, nhăn nheo giống như là một khúc rể cây bình thường vậy, khiến cho Hàn Lập không thể nói gì được.
Nếu có chỗ khác biệt thì chỉ là trên đầu của nó có một đoá hoa nhỏ màu bạc thật đẹp, tỏa ra mùi hương cùng với linh quanh nhàn nhạt, làm cho tinh thần của Hàn Lập không khỏi rung lên.
Trong lúc Hàn Lập còn đang phân vân hồ nghi vật ấy thực sự là Cửu Khúc Linh Sâm hay là một vật nào đó do Huyền Cốt cố tình đem đến để lừa gạt mình, thì lúc này con thỏ trắng đang nằm bất động trên bãi cỏ đột nhiên tung người lên, hóa thành một đoàn bạch quang, nhanh như chớp bay đến "khúc rễ" đang nằm trong hộp.
Hàn Lập đầu tiên ngẩn ra nhưng sau đó sắc mặt trở nên vui mừng.
Nếu một khi con thỏ trắng hóa thân của Cửu Khúc Linh Sâm bám chặt lấy vật trong hộp thì rõ ràng nó phải là hàng thật giá thật, điều này khiến cho Hàn Lập yên lòng.
Hàn Lập cũng không thể để cho nó cùng với bản thể của mình hợp lại thành một.
Do đó hắn không khách khí lấy ngón tay bắn ra một đạo kiếm quang màu xanh, kích trúng vào đầu con thỏ trắng, khiến cho nó văng ra xa.
Nhưng con thỏ này thấy bản thể trước mắt, vì vậy vẫn liều mạng phóng tới một lần nữa, bộ dáng không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua.
Việc này làm cho Hàn Lập có chút không kiên nhẫn.
Một đạo quang điện hồ đột nhiên bắn ra, triệt để đánh cho con thỏ rơi xuống mặt đất, da lông bên ngoài bị cháy đen một mảng lớn, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, Hàn Lập mới đem con thỏ trắng này đặt vào trong hộp.
Ngay khi hoá thân thỏ trắng tiếp xúc với bản thể của Cửu Khúc Linh Sâm, bạch quang lóe lên, nó tự động nhập vào trong bản thể. Hàn Lập liền đậy nắp hộp lại rồi hạ một cái cấm chế nho nhỏ, phòng ngừa nó chạy trốn.
Làm xong này hết những việc này, Hàn Lập mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Huyền Cốt vẫn không có bộ dáng muốn động thủ, điều này làm cho Hàn Lập càng cảnh giác hơn vài phần.
Vì vậy, hắn liền đem cái hộp bỏ vào túi trữ vật, rồi lên tiếng hỏi:
"Tiền bối đã đem Cửu Khúc Linh Sâm giao cho tại hạ, mà không sợ rằng vãn bối nhân cơ hội này chạy trốn sao?"
Hàn Lập hỏi thăm dò một câu!
"Trốn? Ngươi cho rằng khi có nó thì ngươi có thể sử dụng được sao? Nếu không biết cách luyện chế thì cũng không phát huy được tác dụng đâu!" Huyền Cốt thu hồi ánh mắt đang nhìn chung quanh, chuyển về phía Hàn Lập chậm rãi nói.
Nghe xong lời này, Hàn Lập nhíu mày, định nói cái gì đó.
Huyền Cốt Thượng Nhân cũng không để cho hắn tiếp lời mà cười lạnh nói:.
"Trên người ngươi đã bị Cực Âm động tay động chân rồi, dù cho ngươi có chạy tới chân trời góc biển cũng không thoát khỏi truy tung của hắn. Hay là thức thời hợp tác cùng ta. Nếu không, cho dù ngươi mang theo Linh Sâm trốn ra khỏi Hư Thiên Điện thì sau này… hắc hắc!"
"Động tay động chân?" Hàn Lập thần sắc biến đổi, nhưng liền khôi phục lại như bình thường.
Với thần thức cường đại của mình, Hàn Lập không tin việc mình bị người khác động tay động chân mà hoàn toàn không biết.
Huyền Cốt thấy vậy, tự nhiên đoán được hắn không tin việc mình nói.
Lúc này khóe miệng khẽ nhếnh lên một cái, muốn đưa ra chứng cớ nhưng sắc mặt chợt biến đổi, đột nhiên quay người lại hướng xa xa nhìn tới.
Điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảnh giác hơn, không khỏi thầm đoán lão ma đang muốn làm trò quỷ gì đây.
Ai ngờ Huyền Cốt lập tức xoay người lại, nói một câu làm cho Hàn Lập trở nên lo lắng.
"Cực Âm đang tới đây. Chỉ sợ là tới tìm ngươi. Ngươi tự lo cho tốt đi! Ta trước hết phải ẩn trốn rồi mới nói sau." Lời vừa thoát ra, Huyền Cốt đã hoá thành một đám mây, bỏ chạy mất, trong nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi.
Hàn Lập trợn mắt há hốc mồm!
Khi hắn đang hoài nghi những lời Huyền Cốt nói là thật hay giả thì từ phía chân trời ầm ầm truyền tới tiếng quỷ khóc, sau đó là đám mây đen thật lớn chậm rãi từ xa xa bay đến.
Xem phương hướng của nó thì đúng là hướng về phía chỗ Hàn Lập đang đứng.
Trong lòng hắn không khỏi lo sợ!
Đám mây đen này đúng là do thi triển Huyền Âm Đại Pháp tạo nên khí thế kinh người, chắc chắn đến tám chín phần là của Cực Âm tổ sư.
Chẳng lẽ hắn thật sự đã bị Cực Âm ám toán mà không hay biết???
Nếu không thì Cực Âm tổ sư sao lại chạy đến địa phương xa xôi này, lại còn chuẩn xác bay tới phía mình nữa chứ.
Đồng thời, Hàn Lập trong lòng cũng mắng to Huyền Cốt Thượng Nhân.
Không phải là lão quái vật đã nói cùng mình liên thủ đối phó với Cực Âm sao chứ! Giờ đây khi đối phương tới thì hắn lại bỏ chạy trối chết, chỉ để mình hắn lưu lại nơi đây.
Điều này làm cho Hàn Lập vô cùng buồn bực!
Bây giờ mà muốn tránh né cũng không còn kịp nữa. Xem ra chỉ còn cách tuỳ cơ ứng biến mà thôi.
Ngay cả Hàn Lập còn chưa kịp thu hồi trận pháp thì đám mây đen trong nháy mắt đã tới bên trên rừng cây rồi dừng lại.
Lúc này Hàn Lập cũng không còn lựa chọn nào khác, mà đành đứng nhìn chăm chú, trong lòng rất căng thẳng, chẳng nói điều gì.
Hắn nghĩ rằng chắc chắn đối phương sẽ không làm cái việc vừa thấy người liền hạ sát thủ, nhân tiện muốn biết rõ ràng rút cuộc là vì sao mà Cực Âm cứ theo sát chính mình không tha.
Việc này đã khiến hắn suy ngẫm rất lâu nhưng vẫn không có lời giải, khiến cho hắn vô cùng buồn bực!
Nghĩ tới đây, trong lòng của Hàn Lập liền trở lại bình thường, chỉ ngưng thần nhìn đám mây đen trên không trung, chờ đối phương mở miệng trước.
Nhưng Hàn Lập vạn lần cũng không nghĩ tới là từ trong đám mây đen đầu tiên truyền đến là một tiếng hừ lạnh, tiếp theo là một đạo hắc quang đột ngột kích thẳng tới màng hào quang phòng hộ của trận pháp.
Nhất thời hoàng quang chợt lóe, tiếng vỡ tan vang lên, trận pháp căn bản không thể ngăn trở một chút nào, lập tức bị phá hủy.
Đạo hào quanh không bị gì ngăn trở, tiếp tục tấn công về phía Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập trơ nên cực kỳ tái nhợt.
Không kịp suy nghĩ, thân hình hắn nhoáng lên vài cái, người đã thoát ra khỏi vị trí ban đâu, xuất hiện ở một chỗ phía sau, cách đó khoảng hơn mười trượng, thần sắc vừa sợ vừa giận.
Hàn Lập không hề chần chừ, vung hai tay lên, mười con khôi lỗi cự viên cao to xuất hiện, ngăn trở trước mặt của hắn, tiếp theo mấy túi linh thú cũng đều được phóng ra. Ánh mắt Hàn Lập cực kỳ băng hàn.
Hắn biết xác suất chiến thắng rất thấp nhưng nếu đối phương thực sự muốn giết hắn thì hắn phải liều mạng một phen.
Hắn tuyệt đối sẽ không bó tay chịu chết.
Đồng thời chân nguyên trong cơ thể cũng đã tập trung lên chín thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm.