PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


Bầu trời mới nãy còn nắng chói chang, bỗng trở nên âm u.
Thẩm Trường An để điện thoại di động xuống, bật máy tính lên xử lí một vài tài liệu nội bộ.

Gần tới trưa, trời bắt đầu đổ mưa, rơi xuống lá cây phát ra tiếng lốp bốp.
Đinh Dương đang chào mọi người trên xe, chiếc xe nhỏ te tua bộ phận phân cho cực kỳ có ích trong thời tiết này, chí ít có thể che gió che mưa.
“Thời tiết thế này mà vẫn có người tới chỗ chúng ta du lịch hả?” Cách cửa xe, Trần Phán Phán nhìn thấy một chiếc xe thăm quan lái qua, “Chiều mình gửi tin nhắn cho công ty du lịch, bảo họ cố gắng đừng vào núi.”
Thành phố Ngô Minh nhiều núi nhiều nước, trước kia lúc giao thông chưa phát triển, cuộc sống của người dân vùng núi cực kỳ khó khăn, thậm chí từ khi sinh ra tới lúc chết đi cũng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Mấy năm nay mức sống cũng khá hơn, bắt đầu học các địa phương khác phát triển du lịch.

Đáng tiếc bởi vì tuyên truyền chưa đủ mạnh, cộng thêm điểm đặc sắc duy nhất chính là đặc trưng dân cư bản xứ, có thể hấp dẫn được du khách cực kỳ có hạn.
Thẩm Trường An nhìn xe thăm quan mà Trần Phán Phán nói, trong xe thăm quan ngồi rải rác mấy người, số lượng cũng không nhiều.

Lại nhìn thái độ của mấy người Trần Phán Phán với du lịch, không cần hỏi cậu cũng biết, ngành du lịch ở thành phố Ngô Minh không phát triển lắm.
Lái xe tới ngoài khu dân cư, Thẩm Trường An mượn ô ở chỗ giữ đồ, bước nhanh tới dưới tầng.

Trên hành lang hơi ướt, chắc là hộ gia đình khác lúc lên tầng không cẩn thận để lại.
Thẩm Trường An cụp ô, leo lên chưa được mấy bậc thang thì thấy một người phụ nữ trẻ vội vàng chạy xuống, đến cả tóc cũng không kịp chải.

Cậu nhường đường, quay đầu nhìn người phụ nữ trẻ vọt vào trong màn mưa.
Đi ngang qua tầng bốn, cửa nhà ông Trương đóng chặt, chắc là vẫn chưa về.

Cậu lên tầng nấu cơm, nấu một món rau, một món thịt.
Điểm không ổn nhất của cuộc sống một mình chính là nấu hai món ăn không hết, nấu một món thì lại ngại đơn điệu.
Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp phòng bếp, mưa rơi mãi mà chưa thấy ngớt.


Lúc Thẩm Trường An vào phòng chuẩn bị nghỉ trưa thì phát hiện một chiếc lá dưới gầm giường.
Cậu cúi người nhặt chiếc lá xanh biếc này, nhìn cây cối ngoài cửa sổ, lấy điện thoại mở danh bạ ra nhưng lại chẳng biết liên hệ ai.
Năm đó lãnh đạo ban ngành liên quan lo phần tử tội phạm sẽ trả thù Thẩm Trường An, không những đổi tên cho cậu mà còn sửa luôn cả hộ tịch.

Mấy tháng trước có tin truyền ra, con của tội phạm bị ba giết gia nhập băng đảng tội phạm quốc tế nào đó.

Vì bảo vệ an toàn của cậu, ban ngành liên quan đã thu xếp cho cậu tới thành phố Ngô Minh, còn bảo cậu cố gắng đừng liên lạc với bạn bè, bạn học trước đây.
Thẩm Trường An lướt qua một cái tên trong danh bạ, mở khung chat với Đạo Niên.
Trường An: Anh Đạo Niên tin trên đời này có ma quỷ không?
Cậu cứ tưởng phải chờ rất lâu đối phương mới có thể trả lời cậu, không ngờ chưa tới nửa phút đã nhận được tin nhắn của Đạo Niên.
Niên: Tất nhiên không, sao cậu lại nghĩ vậy?
Nhìn thấy câu trả lời này, cậu không nhịn được cười ra tiếng.
Trường An: Gần đây tôi có mấy giấc mơ rất kỳ quái, những giấc mơ này chân thực lắm.
Niên: Ngày nghĩ, đêm mơ, đừng lo, trên đời này không có thần và yêu
Trường An: Thế… ma thì sao?
Niên: Người chết như đèn tắt, trên ánh nến bị dập, có còn độ nóng không?
Trường An: Hôm nay tâm trạng của anh Đạo Niên có vẻ tốt nhỉ?
Niên: Sao lại hỏi vậy?
Trường An: Bởi vì hôm nay anh gõ rất nhiều chữ với tôi.
Sau khi tin nhắn này gửi đi, bên kia bỗng không nhắn lại nữa.

Thẩm Trường An hơi hối hận, hiếm khi đối phương đồng ý tán gẫu thêm mấy câu với cậu, sao cậu phải lanh chanh làm gì chứ?
Mấy phút sau, điện thoại rung lần nữa.
Niên: Ừ.
Niên: Cậu nhất định phải nhớ, trên đời không có quỷ thần.
Trường An trố mắt nhìn điện thoại hồi lâu, cười không ra tiếng.

Trường An: Tôi biết rồi, cảm ơn anh Đạo Niên nhé.
Bên kia không nhắn lại nữa, buổi tối Thẩm Trường An trở về từ văn phòng, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ thì Đạo Niên bỗng gửi một tin nhắn tới.
Đạo Niên: Ngủ ngon.
Trường An: Mơ đẹp.
Đóng lại khung chat của hai người, Thẩm Trường An lập tức nhận được điện thoại của chủ nhiệm Đỗ bảo cậu mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Cậu không từ chối, sau khi cúp điện thoại, nằm trên giường biến mình thành cái bánh tráng.
Cậu cứ tưởng mình sẽ không ngủ được, không ngờ nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tối đó ngủ ngon ơi là ngon, qua tận chín giờ sáng hôm sau mới tỉnh.
Thẩm Trường An rời giường tắm rửa, thay áo sơ mi đen, cậu đẩy cửa bên, ở trong đặt một vài di vật của ba mẹ, ảnh của họ treo trên vách.
“Ba à, ba viết thư cho con và mẹ, mẹ không thấy được rồi.” Thẩm Trường An ngồi trên ghế, nhỏ giọng cười, “Nếu chết rồi có linh, ba hãy đọc nội dung bức thư cho mẹ nghe nhé, miễn cho mẹ lúc nào cũng bảo ba không biết lãng mạn.”
Cậu tự giễu cười một tiếng, cầm khăn lau bụi trên bức ảnh: “Cứ vậy đi, dù sao có nói nhiều nữa hai người cũng không nghe thấy.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Trường An bỏ khăn xuống, mở cửa phòng khách, nhìn thấy bốn người đàn ông đứng ngoài cửa.

Trong tay người đi đằng trước bưng một chiếc hộp gỗ, bên ngoài trời mưa nhưng hộp gỗ không bị dính lấy một giọt nước.
“Xin hỏi, cậu là đồng chí Thẩm Trường An phải không?” Người đàn ông hai tay nâng hộp nhìn Thẩm Trường An, vẻ mặt hơi dè dặt.
“Vâng là tôi, mời các anh vào.” Thẩm Trường An mời bốn người vào, sau khi đóng cửa lại, người đàn ông nâng hộp bằng hai tay đưa cho Thẩm Trường An.
“Nghiêm”
“Chào!”
Nhìn bốn người chào đều nhịp, Thẩm Trường An giật mình, ôm chặt chiếc hộp vào lòng, xoay người chào đáp lễ với họ.

Chiếc hộp trong ngực không hề nặng, nhưng cậu lại cảm thấy nặng hơn nghìn cân.
Thẩm Trường An đặt chiếc hộp lên bàn, vào bếp rót nước cho họ.

Bốn người ngồi trên ghế sô pha, lưng thẳng tắp, giống như tùy thời tùy chỗ đều trong trạng thái cảnh giới.
Cậu không hỏi thân phận của những người này, bọn họ có vẻ cũng không giỏi ăn nói, trên gương mặt ngăm đen mang theo ân cần và lo lắng.

Mở hộp gỗ ra, bên trong có một quyển nhật ký ố vàng, vài chiếc bút máy thường, đồng hồ, huân chương, và cả… ảnh chụp của ba.
Ba trong bức ảnh đứng trên cát vàng, cười nhe hai hàm răng trắng, có sức sống như thế, trẻ trung như thế.

Cầm ảnh nhìn thật lâu, Thẩm Trường An cẩn thận để ảnh vào lại hộp.
Trong hộp còn có một ít giấy khen huy chương và thư khen ngợi nội bộ, nhưng đó không phải thứ Thẩm Trường An quan tâm nhất.

Tay cậu run rẩy cầm lấy bức thư ố vàng kia, dùng dao mở thư róc từng chút một.
Khoảnh khắc phong thư mở ra, cậu vội vàng lấy giấy viết thư, nhưng ngay lúc sắp mở ra, động tác của cậu lại chậm lại.
Thẩm Trường An không biết trên thư viết gì, trong đầu cậu hò hét loạn lên.

Chốc thì nghĩ, nếu sau khi ba viết bức thư mà vẫn còn sống sót trở về thì tốt.

Chốc lại nghĩ lúc mẹ còn sống có thể nhìn thấy bức thư này thì tốt biết bao.
Hít sâu một hơi, Thẩm Trường An vẫn mở bức thư này ra.
A Như, Tiểu Hữu thân yêu:
Tin tốt đây!
Ngày mai anh phải tham gia một nhiệm vụ tuyệt mật, trước khi đi không thể báo cho gia đình, càng không thể gặp mặt hai mẹ con.

Ban đêm bên này vừa nóng vừa chán, anh không ngủ được.
Ngày ấy trước khi đi, em vẫn còn ho khan, nhớ uống thuốc đúng giờ nhé, đừng chỉ cố chăm sóc bệnh nhân mà không để ý tới cơ thể mình.

Lần trước Tiểu Hữu bảo với ba muốn mua một chiếc mũ lính, tiếc là ba đi vội quá chưa kịp mua cho con.

Chờ ba về nhất định sẽ mua cho con, không những mua mũ lính mà còn mua cả xe đồ chơi nữa, thế nên đừng bảo ba con kẹt xỉ nhé.
Lúc ba không có ở nhà, con chính là người đàn ông duy nhất trong gia đình đấy.

Nhớ phải chăm sóc mẹ cho tốt nhé, chờ sau này lớn lên rồi thì học nấu cơm cho giỏi, đàn ông không biết nấu cơm không cưới được vợ đâu.

A Như à, còn hai tiếng nữa là tới hừng đông, trong lòng anh có rất nhiều lời muốn nói với em, nhưng anh biết, em hiểu anh.
Tiểu Hữu, con của ba, người đàn ông bé nhỏ của nhà chúng ta.


Tối nay ba chợt thấy hơi hối hận, trước khi đi không ôm con một cái, cũng chưa từng chính miệng bảo ba yêu con.

Trước đây ba luôn cảm thấy, đàn ông con trai có tình cảm phải để ở trong lòng, không thể lúc nào cũng nói bô bô ra miệng.

Nhưng mà tối nay, vào giờ phút này, ba phát hiện suy nghĩ trước kia của mình sai rồi.
Thích một người, quan tâm một người thì phải nói ra, đừng keo kiệt tiếng nói và lời khen của mình, đây cũng là yêu.
Thật ra, ba muốn nói là, A Như, Tiểu Hữu, ba yêu hai người.
Chờ ba về, cả nhà ta sẽ đi chụp ảnh gia đình nhé.
Mỗi khi Tiểu Hữu lớn thêm một tuổi, chúng ta lại chụp một lần.

Chờ con có vợ rồi, ba và mẹ con sẽ đưa ảnh gia đình cho vợ con xem, để nó biết hồi bé con trông như thế nào.
A Như à, em cảm thấy ý này có hay không?
Lúc nào anh cũng dở ăn nói vậy đấy, hành văn không tốt, một bức thư mà viết lộn xà lộn xộn, bên ngoài có tiếng đại bàng kêu, anh nghĩ, trời sắp sáng rồi.
Chờ trời sáng, thì lại là một ngày mới.
Thương hai người, Đại Thành lưu bút.
Sáng ngày 18 tháng 6 năm 2001
Thẩm Trường An mất gần hai mươi phút đọc hết bức thư này, cậu không nỡ bỏ một chữ, thậm chí là một dấu chấm câu.
“Ừm…” Người đàn ông ban nãy nâng hộp gỗ, cẩn thận lấy từ trong túi một cái bọc, “Ngày đó lãnh đạo của tôi và đội trưởng Thẩm đi làm nhiệm vụ, anh ấy bảo trước khi đi, đội trưởng Thẩm còn nói với anh ấy, sau khi về nhất định phải mua mũ lính cho cậu, bằng không con trai chắc chắn sẽ giận anh ấy.”
“Sau… sau khi đội trưởng Thẩm đi xa, lãnh đạo bị thương ở trong bệnh viện gần một năm, xuất viện rồi thì đi mua ngay chiếc mũ này, thế nhưng bởi vì nguyên nhân công việc, không thể đi tìm hai người.” Mắt người đàn ông rưng rưng, đặt cái mũ lính trẻ em vào tay Thẩm Trường An, “Lãnh đạo nói, đội trưởng Thẩm không thất hứa, anh ấy vẫn luôn nhớ kỹ lời hứa với cậu.”
“Tôi biết.” Thẩm Trường An nắm chặt chiếc mũ lính trẻ em, “Ba tôi là người đàn ông đội trời đạp đất, tôi chưa bao giờ trách ông ấy, mẹ… mẹ cũng không.”
Dù cho hồi nhỏ, cậu bị bà nội nhốt trong nhà chính lạnh lẽo u ám, khóc hỏi ảnh chụp ba, vì sao ba không về, cũng chưa từng trách ông ấy.
“Cảm ơn các anh.” Thẩm Trường An chụp lại vẻ ngoài và nội dung của bức thư, gấp thư đặt lại vào tay người đàn ông, “Xin các anh cố gắng bảo tồn nó.”
“Chắc chắn rồi.” Người đàn ông nhận thư bằng hai tay, đứng lên cúi chào với Thẩm Trường An, sau đó đưa cho cậu một tấm danh thiếp, “Về sau nếu như cậu gặp vấn đề gì, xin hãy liên lạc người ở trên.”
Thẩm Trường An đỏ vành mắt cười: “Cảm ơn.”
Đưa tiễn bốn người đàn ông đi đường mệt nhọc, cậu bỏ chiếc hộp vào tủ quần áo khóa kỹ, dựa vào tủ mờ mịt ngồi xuống.

Điện thoại reo, người gọi vậy mà là Đạo Niên.
Trong điện thoại, Đạo Niên hỏi cậu: “Cậu… muốn ăn lẩu không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi