PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


Căn phòng bị bao trùm bởi lớp sương mù đầy màu sắc, Thẩm Trường An vớt mấy đứa trẻ nửa ngày nhưng cũng không vớt vào tay được, đột nhiên, nét mặt của cậu thay đổi, có lẽ không phải Đạo Niên là yêu quái, mà là đang có quỷ quái đến đây làm hại y.
Nghĩ như vậy, cậu liền lảo đảo đứng thẳng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh: "Cút hết đi, đừng lại gần anh ấy!"
Nhìn thấy Thẩm Trường An đang bảo vệ mình ở sau lưng, dáng vẻ như bị một con chó dữ bám vào người, Đạo Niên lạnh lùng nhìn về phía lão Triệu: "Ông cho cậu ấy ăn gì vậy?"
"Tôi chỉ cho cậu ấy ăn một ít nấm tiên ở núi Trường Bạch, thứ này có thể nâng cao tinh thần giúp cơ thể khỏe mạnh." Lão Triệu nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ đầu, "Không xong, tôi đã quên Thẩm tiên sinh là con người, con người mà ăn loại nấm này, có thể sẽ bị trúng một ít độc."
Nhìn Thẩm Trường An đang tay đấm chân đá với không khí, giọng của lão Triệu mang theo chút chột dạ: "Thật sự, chỉ có một chút......"
"Tuy rằng thứ này có hơi độc, nhưng chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ ổn thôi." Lão Triệu co rúm cơ thể hơi béo của mình, không dám nhìn vào hai mắt Đạo Niên, "Nếu thật sự có hại cho cơ thể người, tôi cũng không dám cho cậu ấy ăn đâu."
Đạo Niên không để ý đến ông mà vươn tay định làm cho Thẩm Trường An chìm vào giấc ngủ.
"Hôm nay chỉ cần tôi ở đây, thì ai trong mấy ngươi cũng đừng nghĩ đến việc có thể chạm vào một sợi tóc của anh ấy!"
Đạo Niên dừng tay, nhìn Thẩm Trường An đang không được bình thường cho lắm, đôi mắt khép hờ chậm rãi mở ra, sau đó ngẩng đầu nhìn người đứng chắn trước mặt mình.
Trong con ngươi của y, có hình bóng hoàn chỉnh của Thẩm Trường An.
"Đạo Niên, anh đừng sợ." Thẩm Trường An hít sâu một hơi, nhìn đứa trẻ từng nhảy múa trên người Đạo Niên biến thành quái vật ba đầu sáu tay và đôi cánh trên người Đạo Niên cũng biến thành một bộ xương hút máu.
Đạo Niên đối diện với hai mắt của Thẩm Trường An, rồi thông qua đôi mắt của cậu, nhìn thấy được thế giới trong não cậu.
Thì ra trong mắt Thẩm Trường An, xung quanh bọn họ có đầy quái vật, đám quái vật này đang há to cái miệng đỏ au, muốn ăn người đang ngồi trên xe lăn, người đó là y.
"Tránh ra!" Thẩm Trường An duỗi tay hung hăng bắt lấy một con diều hâu to lớn, đôi cánh của con diều hâu này đẫm máu tươi, trong đôi mắt đỏ như máu tràn đầy sự tham lam cùng khát vọng đối với máu thịt của Đạo Niên.
"Xoẹt." Thẩm Trường An xé toạc đôi cách của diều hâu, máu tươi chảy ra khắp mặt đất, cậu xoa xoa mặt, nhìn chăm chú vào đám quái vật vẫn đang vặn vẹo gào rú xung quanh, "Bố mày chưa từng sợ ai cả, có bản lĩnh thì chúng ta ra ngoài đánh tay đôi đi."
Nếu ngay cả người bạn tốt nhất của mình mà còn không bảo vệ được thì Thẩm Trường An cậu còn có mặt mũi nào đứng trên đời nữa đây?
Đột nhiên, một con ác quỷ nhảy ra từ trong đám quái vật, Thẩm Trường An không kịp ngăn cản, mắt thấy ác quỷ sắp nhào lên người Đạo Niên rồi, cậu dứt khoát ngã cả người lên người Đạo Niên, ngăn cản ác quỷ ở sau lưng.
"A!" Thẩm Trường An kêu thảm một tiếng, sau đó cậu ngửa đầu nhìn Đạo Niên bằng khuôn mặt tái nhợt, cười nhẹ với y: "Đừng sợ, tôi......"

Chưa kịp nói hết câu, đầu của cậu đã nghiêng sang một bên, ngất đi.
Đám người Lưu Mao, Thần Đồ, Võ Khúc nghe thấy tiếng động, sau khi họ đi ra thì những gì họ thấy chính là Thẩm Trường An đang nhảy tới nhảy lui với không khí, sau đó cậu nhào lên người tiên sinh, lộ ra vẻ mặt vui mừng "Anh có thể sống là tốt rồi", cuối cùng là ngất đi.
Tự mình diễn hết cả một màn kịch tình cảm máu chó sướt mướt luôn à?
"Có phải gần đây Thẩm tiên sinh đã xem mấy bộ phim tình yêu bi kịch về anh hùng cứu mỹ nhân không vậy?" Thần Đồ dùng thần thức nói với Lưu Mao, "Lão Triệu lén cho cậu ấy uống rượu à?"
Lưu Mao len lén lui về sau mấy bước: "Cậu có gan thì đi hỏi tiên sinh đi."
Thần Đồ liếc nhìn Lưu Mao, sau khi hít sâu một hơi......!Thì cũng lùi về sau, hắn không gan đó.
"Tiên sinh, hình như Trường An ngủ say rồi." Lão Triệu thấy Thẩm Trường An mang theo nụ cười vui mừng "chết" đi, cơ thể cứ run lên bần bật, "Cậu ấy không sao đâu, sáng mai sẽ trở lại bình thường thôi."
"Tôi biết." Đạo Niên cắt đứt mối liên hệ thần thức giữa mình và Thẩm Trường An, y cúi đầu điều tỉnh tư thế "tử vong" cho Thẩm Trường An, để cậu nằm trên người mình "chết" thoải mái hơn một chút, "Sau này không được cho cậu ấy ăn mấy thứ này nữa."
"Là do tôi sơ suất." Hàng ngày nhìn Thẩm Trường An tung tăng nhảy nhót, khiến ông suýt nữa đã quên rằng Thẩm Trường An là con người, mà không phải là thần tiên.
Tuổi thọ của con người rất ngắn ngủi......
Chú Triệu nhìn Đạo Niên mặc kệ Thẩm Trường An lăn lộn mình lâu như vậy, trong lòng mơ hồ hiện lên chút bất an.

Tuổi thọ của con người rất ngắn, nhưng tiên sinh lại quá coi trọng cậu, chờ đến khi Thẩm tiên sinh dần dần già đi, đối mặt với cái chết, liệu tiên sinh có thay đổi quy luật vòng quay sinh tử của con người, để giữ Trường An lại không đây?
Nhưng mà, liệu Trường An có chấp nhận cuộc sống trống trải dài đằng đẵng này không?
"Tiên sinh, để tôi đưa Trường An về phòng......"
"Không cần." Đạo Niên ngăn bàn tay đang vươn lại gần của lão Triệu, mang theo Thẩm Trường An biến mất trước mặt ông.
Sau khi Đạo Niên mang theo Thẩm Trường An biến mất, Lưu Mao và những người khác đang trốn trong góc phòng mới rón rén chạy ra.
"Lão Triệu, ông làm gì Thẩm tiên sinh vậy?" Lưu Mao nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Thẩm Trường An, "Trông Thẩm tiên sinh không được ổn lắm."

"Không cẩn thận để Trường An ăn phải loại nấm mà con người không thể ăn quá nhiều."
"Chẳng trách hiện tại càng ngày càng ít người thờ ông." Lưu Mao nhướng mày, "Bản thân là ông Táo, nhưng lại nấu ra món làm người ta bị trúng độc, mai này ai dám thờ ông nữa?"
"Nhưng tốt xấu gì thì tôi cũng đã từng được nở mày nở mặt." Lão Triệu bưng cái bát trống trơn trên bàn lên, "Vẫn tốt hơn cái người không tên không họ trong danh sách."
Mắt thấy đề tài của hai người có khả năng tiến đến phạm vi "tổ tiên của tôi cũng đã từng được nở mày nở mặt", Thần Đồ nói, "Hai người bớt cãi nhau đi, đợi lát nữa lỡ đánh thức Thẩm tiên sinh......"
Hai người đồng thời ngậm miệng, họ không sợ Thẩm tiên sinh, nhưng họ sợ tiên sinh.
Võ Khúc mới đến đây không lâu, tuy rằng từng nhìn thấy cách mà Thẩm Trường An cùng tiên sinh ở chung, nhưng chuyện hôm nay lại làm cho hắn sốc nhất.
Hắn đã nghe rất nhiều tin đồn liên quan đến tiên sinh, không thích ồn ào, không thích sinh vật tới gần, ít khi nói cười, đương nhiên cũng không thích lo lắng cho chuyện riêng của chúng sinh.
Mặc kệ là trong mắt của thần tiên hay yêu quái, tiên sinh vẫn là hóa thân của Thiên Đạo, là biểu trưng, là một tồn tại tuy đã có linh trí, nhưng lại không có những cảm xúc như mừng, giận, buồn hay vui.
Nhưng đến tận hôm nay, khi hắn nhìn thấy tiên sinh duỗi tay ôm lấy Thẩm Trường An, ngăn không cho cậu rớt từ xe lăn xuống đất, trong đầu hắn bất chợt hiện lên một vài suy nghĩ, đến tột cùng là Thiên Đạo đại nhân không có cảm xúc, hay là do những sinh linh khác tình nguyện nghĩ rằng y không có cảm xúc, cũng không nên có cảm xúc đây?
Khi tất cả sinh linh trên thế gian này gặp được chuyện buồn thì đều mắng ông trời không có mắt, Thiên Đạo vô tình, nhưng mà, như thế nào mới được gọi là có tình đây?
Không quan tâm và để sinh linh bất chấp đòi lấy mọi thứ, cuối cùng làm cho sinh khí trong trời đất cạn kiệt hết, rồi tất cả sinh linh chào đón sự diệt vong, mới là có tình sao?
Còn để cho thế giới vận hành có quy luật, có sống cũng có chết, thì là vô tình à?
Tối hôm nay, Thẩm Trường An ngủ đến mức cảm thấy mệt mõi, vì cứ trong chốc lát thì cậu lại biến thành hoàng tử của đất nước người khổng lồ, trong chốc lát thì cậu lại biến thành người trẻ tuổi tội nghiệp đang chờ kỵ sĩ đến cứu.
Cậu dựa vào cửa sổ, cứ chờ rồi lại chờ, rốt cuộc cũng chờ được một kỵ sĩ, nhưng đáng tiếc là kỵ sĩ này bị tật ở chân, y không thể leo lên tháp cứu cậu được.
"Người trẻ tuổi dũng cảm à, cậu hãy nhảy từ trên tháp xuống đây đi, tôi chắc chắn sẽ đỡ được cậu mà."
"Vậy lỡ như anh không đỡ được thì sao?" Thẩm Trường An gân cổ lên hỏi.
"Nếu tôi không đỡ cậu được, tôi sẵn sàng dùng cơ thể của mình giữ gìn an toàn cho cậu."
Thẩm Trường An do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhảy.

"Người trẻ tuổi dũng cảm, xin cậu hãy tin tôi, tôi là kỵ sĩ đến cứu cậu mà."
"Tôi đến đây vì cậu......"
Câu "tôi đến đây vì cậu" kia cứ vang lên trong đầu cậu, khi Thẩm Trường An mở mắt ra, thứ nhìn chính là trần nhà đẹp đẽ tinh xảo, còn có......!Khuôn mặt không cảm xúc của Đạo Niên.
Cậu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, khiến cho máu tạm thời lên não không đủ, mà trở nên chóng mặt ngã xuống mặt đất, may mà Đạo Niên ngồi ngay bên cạnh nên cậu chỉ ngã xuống dưới ngực y, rồi lại trượt xuống dưới bụng y một chút nữa.
Mùi hương trên người Đạo Niên rất sạch sẽ, nhưng mà tư thế này có hơi xấu hổ, Thẩm Trường An chống tay ngồi thẳng người lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Đạo Niên, sao anh lại ở trong phòng của tôi vậy?"
"Cần tôi giúp cậu nhớ lại không?" Dường như Đạo Niên cũng không cảm thấy vị trí mà Thẩm Trường An ngã vào người mình vừa rồi có bao nhiêu xấu hổ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn cậu, chờ cậu nhớ lại.
"Đêm qua......" Thẩm Trường An bất chợt nhớ lại, đêm qua không chỉ có chuyện cậu cùng với chú Triệu lén ăn gì đó bị Đạo Niên bắt gặp, mà cậu còn phát hiện có rất nhiều quái thú muốn ăn Đạo Niên, cuối cùng cậu đã dùng cơ thể chặn lại một đòn chí mạng cho y......
Sờ vào lưng mình, nơi đó sạch sẽ, không có cảm giác đau nhức gì hết.
Thẩm Trường An cảm thấy hình như trí nhớ của mình đã xảy ra chút vấn đề: "Đêm qua, đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Cậu bị ảo giác sau khi ăn nấm độc do lão Triệu nấu." Đạo Niên bưng một ly nước nhét vào tay cậu, "Uống đi."
"Cái này là cái gì?"
"Thuốc độc, lấy độc trị độc." Mặt Đạo Niên đầy vẻ lãnh khốc.
Thẩm Trường An bưng ly nước, uống cạn trong một hơi.
Ừm, thuốc độc này ngọt ghê.
"Mì có ngon không?" Đạo Niên hỏi.
"Ngon, rất ngon." Thẩm Trường An là một đứa bé thật thà.
"Còn ăn nữa không?"
"Không......!Không ăn nữa." Thấy sắc mặt Đạo Niên càng ngày càng kém, Thẩm Trường An cảm thấy nếu mình dám nói "ăn nữa", thì nói không chừng Đạo Niên sẽ bay lên từ trên xe lăn, đánh bể đầu cậu.
"Rất giỏi, dám cùng lão Triệu ăn vụng." Đạo Niên đặt ly không sang một bên, "Có năng lực như vậy, tối nay tiếp tục ăn đi."
Thẩm Trường An lắc đầu nguầy nguậy, cậu không muốn bị mất mặt như vậy nữa đâu.
"Đêm qua......" Một lát sau, thấy sắc mặt của Đạo Niên đã trở lại bình thường, Thẩm Trường An nhỏ giọng nói, "Không còn ai khác biết tôi đã làm gì sau khi bị ảo giác, đúng không?"

"Cậu nghĩ xem?" Đạo Niên nhướng mi nhìn cậu một cái, "A."
Thẩm Trường An: "......"
"Ông trời của tôi ơi, quá mất mặt rồi." Cậu thì thầm, "Tôi đã nói người bạn kia của chú Triệu không đáng tin lắm mà, nói cái gì mà nấm tươi vào mùa đông, nấm ở núi Trường Bạch chứ.

Cái loại nấm khiến người ăn bị ảo giác này, rõ ràng là giống một loại nấm ở Vân Nam, làm nấm giả hại chết người đó."
"Cậu đó." Đạo Niên nghe Thẩm Trường An thì thầm, thở dài một tiếng, "Thôi quên đi, ngủ thêm một lát đi."
"Chú Triệu không bị sao chứ?" Thẩm Trường An nằm vào trong chăn, mở to đôi mắt to tròn nhìn Đạo Niên đắp chăn cho cậu, "Tối hôm qua chú ấy ăn còn nhiều hơn tôi nữa."
"Không bị sao cả, không chết được." Đạo Niên vỗ về cậu, "Ngậm miệng lại, ngủ đi."
"Ừm." Dưới bàn tay đang vỗ về mình, như thể có ma thuật của Đạo Niên, trong chớp mắt, Thẩm Trường An đã ngủ say.
Trong phòng bếp, Thần Đồ nhìn lão Triệu đang ôm một cái nồi to ăn gì đó: "Lão Triệu, cố gắng ăn đi, chỉ còn năm nồi nữa là hết rồi.

Tiên sinh đối xử với ông hào phóng ghê luôn ấy, nấm bạch linh quý hiếm như vậy mà cũng cho ông ăn nhiều đến thế, ông có thấy cảm động không?"
"Ọe!" Lão Triệu che cổ quay sang thùng rác ói ra.
Ông không muốn nghe thấy ba chữ "nấm bạch linh" thêm một lần nào nữa, cũng muốn không chạm vào cái thứ này trong 500 năm tới.
"Tiếp tục." Đạo Niên mặt không cảm xúc xuất hiện ở cửa phòng bếp, "Thích ăn nó như vậy thì ăn nhiều một chút, đừng có ngừng."
Lão Triệu: "......"
Điều làm ông hối hận nhất trong cuộc đời của mình là mang theo nhóc con loài người đi ăn bậy, đặc biệt là nhóc con này còn được tiên sinh nuôi.
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói.
Lão Triệu: Không dám động, không dám động..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi