PHÁN QUAN ĐỊA PHỦ THU NHẬP CAO


Dạ Mạn nhìn món đồ kỳ lạ, mất hết hứng thú, còn tưởng cái gì quý giá lắm chứ, hoá ra là một cục đá.

Dạ Mạn ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa, Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường, tay cô đây hơi ngứa rồi ấy, giờ phá sao đây!
“Cô, cô có thể phá được thứ này ư!” Thẩm Tâm Lan kinh ngạc lùi về sau.

Tuy từ lúc thành hồn ma tới giờ, chỉ ta cứ ở mãi trong căn phòng này, không thoát ra được, nhưng chị ta biết món đồ này rất ghê gớm, vì nó mà chị ta chỉ có thể ở lại đây, nếu không gặp được phán quan đại nhân, cả đời chị ta cũng chỉ có thể làm cô hồn dạ quỷ, phán quan đại nhân thật sự quá lợi hại!
Dạ Mạn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt sùng bái kia, nó lấy khăn giấy, bọc cục đá lại rồi nhét vào túi: “Cất thứ này đi là chắc chị có thể đi khỏi đây rồi, đi đi, đi đường bình an.


Dạ Mạn đang định đi khỏi, Thẩm Tâm Lan lại quỳ xuống, cung cấp một thông tin hữu ích.

“Đợi đã, quán quan đại nhân, tôi sắp phải đi rồi, không biết báo đáp ơn cô thế nào, tôi nhớ lại là cô bé sống ở phòng 402 hồi trước có lấy của tôi một chiếc nhẫn vàng, chiếc nhẫn đó ở trong khe hở giữa hai cái tủ quần áo trong phòng 402 ấy, nhẫn vàng bình thường thôi, chỉ có thể cảm tạ bằng bấy nhiêu, mong cô không chê.


Hai mắt Dạ Mạn sáng rỡ, ôi vàng, ôi tiền, dù sao cũng hết ma rồi, chắc vào xem được rồi nhỉ?
Dạ Mạn vừa rời khỏi 401, Hắc Bạch Vô Thường đã bắt hồn Thẩm Tâm Lan đi, Thẩm Tâm Lan lại quỳ xuống cảm tạ lần nữa: “Phán quan đại nhân, cảm ơn cô, cảm ơn cô lần nữa, xin chúc phúc cho cô.


Hắc Vô Thường bịt tai lại vì giọng nói quá lớn, Bạch Vô Thường điềm tĩnh dùng gậy đại tang gom mất giọng nói, phán quan đại nhân còn chưa thạo việc đâu, lỡ làm việc nhiều quá, chán nản nghỉ việc rồi sao, Diêm vương còn chỉ đang tồn tại dưới hình dạng con người, phán quan đại nhân là hy vọng duy nhất của địa phủ đấy, lỡ phán quan đại nhân mà gặp bất trắc gì là họ đều phải đối diện với vấn đề thất nghiệp.

Tìm việc khó thế, ngoài việc làm Vô Thường ra thì còn biết làm gì nữa đâu, công việc là miếng cơm manh áo, nhất định phải giữ gìn tâm trạng cho phán quan đại nhân để còn giữ việc cho mình.

Hắc Bạch Vô Thường đưa Thẩm Tâm Lan đi, Dạ Mạn liếc nhìn biển phòng 402.

Nhẫn vàng sao? Có chiếc nhẫn này, nó có thể gửi ngay ba nghìn rưỡi cho ba má rồi.

Giờ hết ma rồi, như căn hộ bình thường thôi ấy mà, có gì đâu mà sợ, huống hồ gì nó mất nhiều thời gian vì Thẩm Tâm Lan như thế, tiền đi lại cũng tốn vậy, còn Tư Đồ Hạo nữa, cậu ấy cũng giúp không ít trong vụ án của Thẩm Tâm Lan.


Dạ Mạn vặn mở khoá cửa, đi vào trong căn hộ, đi tới giữa tủ quần áo để tìm chiếc nhẫn theo lời Thẩm Tâm Lan.

Vàng thật này, lượng cũng không nhỏ đâu, chắc đổi được không ít tiền ấy, cuối cùng cũng không còn phải sống những ngày cơ cực nữa rồi.

Dạ Mạn mang chiếc nhẫn tới tiệm cầm đồ, đổi được ba nghìn chín, nó gửi ngay cho má ba nghìn rưỡi, còn bốn trăm dẫn Tư Đồ Hạo đi ăn là vừa đẹp.

Dạ Mạn vừa rời khỏi toà lầu cũ, trong góc tối lại có ba hồn ma xuất hiện.

Hồn ma ung thư khô đét thốt lên kinh ngạc: “Thật sự là phán quan đại nhân sao?”
Hồn ma mập lùn ôm lấy đèn đường: “Đúng rồi, là phán quan đại nhân thật này, vậy thì lời đồn là thật.


Hồn ma nữ sinh mặc đồng phục xoay mấy vòng: “Cuối cùng cũng yên tâm rời khỏi dương gian được rồi, phán quan đại nhân ở dương gian thật này, đúng là khó mà tin được, không tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết tôi cũng không tin đâu.


Hồn ma mập lùn cười ha hả: “Ha ha, cô chết rồi mà.


“Ờ ha, hình như tôi chết rồi.

” Cô bé mặc đồng phục lẩm bẩm rồi nhún vai cười khúc khích, hồn ma cao gầy chỉ biết ôm mặt thở dài: “Tới nữa rồi, hai thím chuyên môn cua gắt.


Hồn mập lùn kinh ngạc thốt lên: “Làm sao anh biết vậy?”
Hồn cao gầy cạn lời đi tới trước: “Hai thím cứ cua tiếp đi, tôi đi tìm phán quan đại nhân đây, tìm được phán quan đại nhân thì tôi cũng có thể yên tâm rời khỏi thế giới này được rồi.



Hồn mập lùn hết sức đồng tình chạy theo: “Đúng đúng, mùa xuân của vong hồn tới rồi, mau nói với mọi người đi.


Cô bé mặc đồng phục lại xoay một vòng nữa: “Tôi cũng phải đi nói các bạn nghe tin này mới được.


Hồn mập lùn vừa đi vừa thắc mắc: “Nhưng mà sao phán quan đại nhân lại ở dương gian ta? Không phải ở địa phủ sao? Còn nữa, hình như tôi thấy phán quan đại nhân giống con gái đúng không!”
Cô bé mặc đồng phục bụm miệng cười khúc khích: “Ê mập, không phân biệt được nam nữ nữa hả, phán quan đại nhân khi nãy rõ ràng là một chị gái mà.


Hồn mập lùn lại lần nữa hốt hoảng: “Cái gì? Phán quan đại nhân là con gái?”
Hồn cao gầy mệt mỏi rã rời, tự bay đi một mình, đồng đội gì mà như heo như bò, đáng tin chết liền, tự đi cho rồi.

Hai hồn ma còn lại cứ lời qua tiếng lại tiếp, cua tới cái chủ đề đâu đâu từ khi nảo khi nao luôn rồi.

…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.

wordpress.

com…
Dạ Mạn hắt hơi mạnh một cái, ai nhắc nó vậy, sao tự nhiên thấy khí gì lạnh lạnh? Mà mát ghê, không khí bên ngoài khó chịu như cái lò hấp ấy, còn mười phút nữa là tới giờ hẹn, nó vừa uống ít gì vừa đợi Tư Đồ Hạo tới là vừa.

Dạ Mạn gọi đồ uống, lấy viên đá ra, chỉ một viên đá thế thôi mà lại nhốt được hồn phách, còn ảnh hưởng khiến Hắc Bạch Vô Thường không bắt được hồn, nhìn bình thường lắm mà ta?…
Lúc Dạ Mạn đang nghiên cứu viên đá, một giọng nói quen thuộc bỗng vọng tới bên tai, một người là Lâm Vũ, tên bạn trai tự dưng tới đòi chia tay với nó, người kia là Cố Thái Vân, chị em cây khế của nó, sao hai người này lại ở cạnh nhau?
Thế giới đúng thật nhỏ bé!
Cố Thái Vân, ném túi xách sang một bên, ngồi đối diện Lâm Vũ: “Sao anh lại chọn cái chỗ thiếu thẩm mỹ thế này?”
Lâm Vũ vô tội: “Em thích ăn Pizza Hut nhất mà?”

Cố Tháo Vân siết chặt nắm đắm, đó là cái lúc cô ả còn chưa tìm được cậu, bây giờ cô ả có cậu rồi, không còn là con bé ngây ngô không biết đời là gì trong cái trấn nhỏ đó nữa: “Thôi bỏ đi, mai mốt đừng có chọn mấy nơi thế này nữa.


Lâm Vũ đang mở thực đơn thì chợt khựng lại, cậu ta ngước mắt, cố vặn ra nụ cười, bây giờ cậu ta còn phải dựa lưng vào Cố Thái Vân, không làm cô ả phật lòng được.

Cặp mắt một mí chầm chậm liếc xuống thực đơn, trong lòng thầm mắng mỏ, đàn bà, đàn bà trên đời này đều không phải loại tốt lành.

Dạ Mạn cũng vậy, Cố Thái Vân cũng thế, coi lòng chân thành của đàn ông như cỏ rác, không ai xứng có được hạnh phúc.

Một người là người cậu ta thích, một người thì lại thích cậu ta, một người lòng lạnh như băng, coi tấm chân tình như không khí, một người thì lại tính khí thất thường, lúc thì bám dính, lúc thì gạt sang một bên, đúng là khó hầu.

“Anh tự gọi món đi, đừng có quên salad đấy, dạo này em đang giảm cân.

” Cố Thái Vân đạp đôi cao gót đen đi vào toilet, Lâm Vũ nhìn bóng người đang đi khỏi, tay siết chặt thực đơn, sao cậu ta lại không gặp được người cậu làm chủ tịch tập đoàn cơ chứ!
Học có giỏi mấy thì cũng được ít gì, có làm ra cơm ăn đâu, hotboy vườn trường thì đã sao? Không có tiền thì chẳng làm được tích sự gì ở đời cả, đến lúc gần tốt nghiệp, cậu ta mới hiểu ra nét lạnh nhạt của xã hội, mấy đứa tới từ thành phố nhỏ như cậu ta mà muốn đứng vững ở cái thành phố lớn này lại càng khó khăn hơn.

Không thân thế, không mối quan hệ, đến cái hộ khẩu cũng không giải quyết được, nếu không gặp được Cố Thái Vân, chắc lúc này cậu ta còn không biết sao giải quyết chuyện hộ khẩu, chuyện công việc các thứ.

Lâm Vũ nhớ tới cuộc sống Đại học, cậu ta lấy điện thoại ra xem, Dạ Mạn không gọi tới, Dạ Mạn không nhắn tới, cô gái vô tình không chút tin tức.

Đã bốn năm rồi, cậu ta theo đuổi Dạ Mạn đã bốn năm, khó khăn lắm mới trở thành bạn trai Dạ Mạn, Dạ Mạn lại cứ như tảng băng ngàn năm, nó chưa từng mở lòng với cậu ta.

Lúc gần tốt nghiệp, lúc cậu ta đang rối ren không biết có nên ở lại trường dạy học không, Cố Thái Vân lại khi không trở thành cháu ruột thất lạc nhiều năm của chủ tịch tập đoàn, Cố Thái Vân không hề quan tâm đến quá khứ của cậu ta, lại giúp cậu ta giải quyết vấn đề công việc, giải quyết hộ khẩu, cậu ta chỉ đành chọn Cố Thái Vân.

Dạ Mạn nhẫn tâm, từ đầu tới cuối có coi cậu ta ra gì đâu, không nhắn lấy một chữ, máu lạnh, vô tình, cả đời không xứng được đàn ông yêu thương!
Hôm đó nói chia tay xong, cậu ta đã nghĩ sẵn cách cắt đuôi Dạ Mạn thế nào, đá bay thẳng thừng nó như thế nào để an ủi công sức mình bỏ ra mấy năm nay, ai ngờ Dạ Mạn lại cắt đứt liên lạc với cậu ta luôn.

Cậu ta mà gặp lại được Dạ Mạn, chắc chắn sẽ sỉ nhục nó cho biết mặt.

“Dạ Mạn, là cậu thật à?” Lúc ra khỏi toilet, Cố Thái Vân có để ý thấy một cô gái ngồi sau họ, hai mắt to tròn, không phải ai khác mà chính là Dạ Mạn, người đã chiếm trọn trái tim Lâm Vũ.

Dạ Mạn đang định đổi chỗ mà lại bị bắt gặp, thế thì đành thế này vậy.


“Chúng ta quen nhau sao?” Dạ Mạn nghịch viên đá trong tay, nhướng mày hỏi.

Cố Thái Vân giận tím người, học chung bốn năm trời, lại còn dám giả vờ không quen, rõ ràng là cố ý, được thôi, cô không quen tôi, vậy dám nói là không quen bạn trai cũ của mình không!
Cố Thái Vân đi tới cạnh Lâm Vũ, kéo câu ta đi tới trước mặt Dạ Mạn, cố ý khoác tay Lâm Vũ, tựa đầu vào người Lâm Vũ, bạn trai cũ của cô bây giờ là chồng sắp cưới của tôi đấy, xem cô có còn hống hách được nữa không.

Dạ Mạn tiếp tục hời hợt nghịch viên đá trong tay.

Quả nhiên là hai đứa này đang hẹn hò, lúc Nghiên Hy nói Lâm Vũ với Cố Thái Vân có vấn đề, nó còn không để tâm, hoá ra Lâm Vũ chia tay với nó là vì thế này à? May là nó chỉ có hứng thú với vẻ bề ngoài của đàn ông con trai, chưa có động lòng thật sự bao giờ, lỡ mà động lòng thật thì chắc khóc lóc đau lòng tới ngập lụt mất rồi.

Không động lòng chân thành được trước đàn ông cũng có cái lợi ấy chứ.

Cố Thái Vân nhìn Dạ Mạn đang thong dong uống nước, nghịch viên đá trên tay mà máu dồn lên não rồi sôi ùng ục, nó đang coi họ là không khí đấy phỏng?
Cố Thái Vân kéo tay Lâm Vũ, liếc mắt ra hiệu gì đó.

Lâm Vũ khẽ chớp mắt, một tay đút vào túi, nhã nhặn đi tới, ngồi xuống đối diện Dạ Mạn: “Mạn Mạn, mình đã chia tay rồi, em đừng trách Thái Vân nữa.


Dạ Mạn khẽ thở dài, lên tiếng gọi nhân viên phục vụ: “Ở đây hết chỗ rồi hay sao mà phải ghép bàn vậy ạ? Tôi không thích ghép bàn với người dưng thiếu thẩm mỹ, rồi lát nữa bạn tôi tới ngồi đâu?”
Nhân viên phục vụ lên tiếng xin lỗi khách, ngượng ngùng, chìa tay mời người đàn ông: “Anh gì ơi, anh xem…”
Cố Thái Vân tức bốc khói: “Dạ Mạn, cậu nói năng kiểu gì đấy, ai thiếu thẩm mỹ, Lâm Vũ có làm sao thì cũng là bạn trai cậu, có nhất thiết phải không thèm nể nang vậy không?”
Lâm Vũ thấy hơi cáu kỉnh, Cố Thái Vân không tém cái nết này lại được à, giờ thì cả cái quán đều nhìn về phía họ rồi.

Dạ Mạn vô cảm uống nước: “Hồi nãy cậu tự nói anh ta thiếu thẩm mỹ mà, tôi chỉ dùng nguyên văn của cậu tôi.


Lâm Vũ: “…”
Cố Thái Vân: “…”
Cả hai đều hoá đá.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi