PHẬT TỨ DIỆN

Editor: Gấu Gầy

Gió xuân không phải lúc nào cũng dịu dàng, gặp ở tầng ba mươi không giống như gặp ở tầng một, tính tình đã khác rất nhiều.

Trên tầng ba mươi của tòa nhà thị chính, gió lạnh thổi mạnh.

Một thanh niên nằm sấp trên lan can nghiêng, một chân bước ra khỏi tòa nhà lơ lửng trong không trung, bị gió thổi lung lay.

Hắn vặn cổ nhìn người đàn ông phía sau, trên mặt không có vẻ tuyệt vọng xám xịt của người sắp chết, mà nhiều hơn là sự tức giận.

"Du Thư Lãng, nhìn thấy tôi thế này, anh có hài lòng không?!"

Du Thư Lãng vừa mới chạy đến còn thở hổn hển, anh xác nhận danh tính của mình với nhân viên cứu hỏa tại hiện trường, sau đó đi đến trước mặt, cách Trương Thần khoảng ba mét thì dừng lại.

Du Thư Lãng không quan tâm đến sự tức giận của Trương Thần, mà đang xác nhận chỉ số an toàn trong tư thế leo trèo của hắn. Lan can trên bệ xi măng có độ nghiêng ra ngoài, chỉ cần không quyết tâm tìm đến cái chết, muốn chết cũng không phải dễ.


Sau khi xác nhận điều này, Du Thư Lãng trong lòng căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, tìm một chỗ lan can không xa không gần Trương Thần, dựa cơ thể nặng nề của mình vào.

Anh lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, cắn trực tiếp bằng miệng, quay lưng che gió châm thuốc, rồi mới nói: "Có chuyện gì thì xuống đây, chúng ta nói chuyện cho ra nhẽ."

Trương Thần cười khẩy một tiếng: "Tôi muốn nói chuyện tử tế với anh, nhưng anh đâu có nghe điện thoại, anh biết mấy ngày nay tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc không?!"

Trong mấy ngày ngắn ngủi, Du Thư Lãng lại gầy đi không ít. Gò má hóp lại, quai hàm sắc bén, kết hợp với vẻ mặt thản nhiên, giống như khói thuốc anh thổi ra, không thể nắm bắt, mơ hồ chỉ trong chốc lát có thể tan biến.

Cùng với tiếng gió, giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng: "Phàn Tiêu đã cho em lợi ích gì? Đáng để em bán mạng như vậy."

Trương Thần cười nhạt: "Lợi ích gì? Lợi ích tôi có thể nhận được không phải do anh quyết định sao? Du Thư Lãng, tôi thực sự không hiểu, là anh ghét Phàn Tiêu, hay chỉ đơn giản không muốn nhìn thấy tôi sống tốt?"

Tàn thuốc theo gió tự tan, nhưng Du Thư Lãng vẫn quen vẩy tàn: "Trương Thần, công an, phòng cháy chữa cháy, bao nhiêu người đang chờ em ở đây, mở đầu như vậy coi như xong đi."

Anh nheo mí mắt hẹp lại: "Ngắn gọn rõ ràng nói cho anh biết, anh phải làm sao thì em mới cảm thấy hài lòng?"

Trương Thần thực sự đang chờ câu này, liếm môi một cái, lại thấy không ổn.

Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời mở đầu nhưng chưa dùng đến, Du Thư Lãng cũng không nên có thái độ mạnh mẽ, quyết đoán như vậy.

"Tôi..." Trương Thần hạ quyết tâm, "Ý định của tôi anh còn không rõ sao? Nói ra thì cũng đâu có gì thú vị."

Trên mặt Du Thư Lãng lộ ra chút mệt mỏi, anh dùng ngón tay kẹp điếu thuốc vẫy nhẹ: "Anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng, huống hồ chúng ta còn không phải ruột thịt. Nói đi, nói rõ ràng cho anh biết, anh phải làm gì thì em mới hài lòng."

Trương Thần rõ ràng bị nghẹn, hắn liếc nhìn nhân viên cứu hộ bên cạnh, do dự nói: "Tôi cần giữ được công việc hiện tại của mình."


"Ừm," Du Thư Lãng thổi một hơi thuốc, khói trắng nhanh chóng tan biến, không che giấu được đôi mắt ảm đạm, "Em muốn anh quay lại bên cạnh Phàn Tiêu, giúp em lôi kéo cậu ta, để cậu ta rút tài sản ra và giao cho em đầu tư, tiện thể để em kiếm được một túi tiền đầy ắp. Có phải vậy không?"

Nụ cười tự giễu dần nở trên khuôn mặt Du Thư Lãng: "Trương Thần, anh không có khả năng lớn như vậy. Đây chỉ là trò chơi mà Phàn Tiêu chơi khi cậu ta cảm thấy buồn chán, anh là một món đồ chơi, còn em cũng chỉ là một đạo cụ trong trò chơi đó."

"Biết tại sao cậu ta vẫn còn quan tâm đến trò chơi này không?" Đầu điếu thuốc bị cắn ra những dấu răng rõ ràng, "Bởi vì không phải cậu ta là người nhấn nút kết thúc trước."

Du Thư Lãng bỏ điếu thuốc, nhìn về phía Trương Thần: "Em biết cậu ta muốn tiếp tục trò chơi như thế nào không? Tìm điểm yếu của anh."

Sau một khoảng lặng, Du Thư Lãng cao giọng chậm rãi nói: "Tiểu Thần, trên đời này, điểm yếu duy nhất của anh chỉ có em."

Bầu trời không sáng sủa, sắc trời u ám, từ phía sau trải rộng mênh mông, như thể sắp nuốt chửng bóng dáng cô đơn của Du Thư Lãng.

Trong sự cô đơn ấy, lúc này dần dần nuôi dưỡng ra những hy vọng như những mảnh sao vụn: "Tiểu Thần, em không phải lúc nào cũng không thích cái lạnh ở đây sao, rời khỏi thành phố này cùng anh được không?"

"Tính toán tiểu ca, xin em đấy."

Cơn gió lớn khiến giọng nói của Du Thư Lãng run rẩy, khi truyền đến tai Trương Thần, giống như một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, gây ra những gợn sóng lớn.


Đuôi mắt hơi đỏ của Du Thư Lãng, trong bầu trời âm u không biên giới, rõ ràng đến kinh ngạc. Trương Thần cầm chắn lan can, tay hơi run, môi nhợt nhạt, mãi một lúc sau mới từ cổ họng khô khốc phát ra một tiếng: "Anh Hai..."

Người đàn ông mạnh mẽ này từ khi nào đã khiêm nhường mở miệng cầu xin người khác? Ngay cả khi còn là thiếu niên cũng chưa từng có.

Con cái nhà nghèo tự nhiên phải bươn trải. Du Thư Lãng trưởng thành sớm, từ nhỏ làm việc đã suy nghĩ cẩn thận, kế hoạch rõ ràng. Thỉnh thoảng đối đầu với người khác, cũng hiếm khi thua kém. Khi còn học trung học, anh bị bắt nạt vì tính cách quá mạnh mẽ, chọc giận bọn côn đồ trong trường, bị bảy tám người chặn trong hẻm vắng, suýt nữa bị đánh thành củ cải máu, cũng không hề mở miệng xin tha.

Năm Trương Thần 11 tuổi, Du Thư Lãng 14 tuổi. Mùa đông năm đó, nhà trọ bỗng nhiên thu hồi, cả gia đình họ lâm vào cảnh không nhà không cửa. Sắp đến Tết, đèn đỏ soi tuyết, nhưng Trương Thần chỉ cảm thấy lạnh, hắn ôm gói hành lý, theo sau Du Thư Lãng, vừa khóc vừa nói: "Anh à, ở đây lạnh quá, em muốn đi đến nơi không có mùa đông."

Mọi người đều nghĩ Du Thư Lãng sẽ đi xin người cha giàu có của Trương Thần. Dù sao đó cũng là người duy nhất có thể liên quan đến gia đình họ.

Nhưng Du Thư Lãng thà rằng ở một quán sủi cảo, giúp người ta cán vỏ sủi cảo, cán đến nỗi cổ tay không thể nâng lên, kiếm được vài đồng, sắp xếp cho Trương Thần và mẹ Trương ở trong khách sạn đơn sơ nhất, cũng không đi xin Văn Lâm Minh, người thường hay cho Trương Thần vài đồng bạc lẻ, nghe đồn đã khinh bạc mẹ Trương.

Nhưng bây giờ...

—-------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi