Edit: kaylee
"Con nghe nói chuyện bên này, cho nên chạy tới," Hoàng Oanh nhợt nhạt cười, mắt đẹp đảo qua chúng trưởng lão tức giận bất bình ở đây, âm thanh duyên dáng chậm rãi vang lên: "Phụ thân, các vị trưởng lão, việc này không có quan hệ với thiếu chủ, các người không cần lại trách hắn."
"Oanh nhi, con nói lời này là có ý tứ gì?" Mày Phủ chủ càng nhăn càng chặt, hỏi.
"Phụ thân, chuyện Cố cô nương tiến vào cấm địa, là con an bày," Hoàng Oanh cắn cắn môi: "Con đã từng nhìn lén biện pháp phụ thân mở ra cấm địa, cũng học theo, bởi vậy, sua khi con nghe nói Cố cô nương có hứng thú đối với cấm địa Minh phủ chúng ta, con đã an bày nàng đi vào, việc này không có quan hệ gì với thiếu chủ, là con làm trái với quy định của Minh phủ, bất kể là phạt hay là đánh, con đều nhận, xin đừng trách cứ người vô tội."
Lời nói này, tuy rằng Hoàng Oanh ôm hết trách nhiệm đến trên người mình, nhưng mà trong lời nói lại nói ra Cố Nhược Vân quả thật là có hứng thú đối với cấm địa, cho nên, nàng mới có thể trợ giúp Cố Nhược Vân tiến vào cấm địa!
Nhưng mà, Hoàng Oanh nhìn lén Phủ chủ mở ra cấm địa cũng là sự thật, chỉ là nàng không rõ vì sao Thiên Bắc Dạ cũng biết biện pháp này? Chẳng lẽ đều là nhìn lén giống như nàng?
Chỉ là Hoàng Oanh hiểu rõ, mặc kệ như thế nào, Thiên Bắc Dạ không thể nhận trừng phạt gì! Phụ thân cũng không có khả năng thật sự nghiêm trị nàng! Nhưng cấm địa bị người mở ra, phụ thân cần làm giao đãi đối với người phía dưới, bởi vậy, chỉ có thể có người đứng ra gánh tội thay!
Mà người gánh tội thay thích hợp, rõ ràng chỉ có nàng!
Cứ như vậy, không chỉ làm cho phụ thân có cái giao đãi, còn có thể nhân tiện lấy lòng Thiên Bắc Dạ! Huống chi, phụ thân cũng không có khả năng trừng phạt nàng quá nghiêm khắc.
Như thế nào Phủ chủ không biết ý nghĩ trong lòng Hoàng Oanh? Vì vậy hắn bất đắc dĩ thở dài: "Oanh nhi, chuyện này thật là một mình con làm chủ?"
"Đúng vậy, phụ thân, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của nữ nhi, người đừng trách thiếu chủ," Hoàng Oanh quay đầu nhìn về phía Phủ chủ, mắt đẹp xuất hiện vẻ kiên định: "Hơn nữa, sớm muộn gì Cố cô nương cũng là người của Minh phủ chúng ta, bởi vậy ta mới có thể cho nàng cơ hội này!"
Ngụ ý, sớm muộn gì Cố Nhược Vân cũng là tiểu thiếp của Thiên Bắc Dạ, kia cũng được cho là người của Minh phủ, làm như vậy cũng không tính làm trái quy tắc quá mức nghiêm trọng.
Điều kiện tiên quyết là, Thiên Bắc Dạ cần lĩnh nhân tình này của nàng.
"Các ngươi có thể cút chưa?"
Thiên Bắc Dạ chậm rãi xoay người, nhìn mọi người ở đây, trong thị con ngươi huyết lộ ra một chút âm trầm: "Ta không hy vọng lúc Tiểu Vân Nhi đi ra nhìn thấy quá nhiều người không liên quan!"
Người không liên quan!
Ở trong đây đều là người tay cầm quyền cao của Minh phủ! Trừ bỏ Phủ chủ và đại tiểu thư ra, những người khác đều là trưởng lão, nhưng những người này đến trong miệng Thiên Bắc Dạ, lại thành người không liên quan?
"Thiếu chủ, ngươi thân là thiếu chủ Minh chúng ta phủ, làm sao có thể nói ra lời nói như thế? Đừng quên, thiếu chủ ngươi cũng là chúng ta cho."
Trong đám người, một trưởng lão áo xám lập tức bất mãn kêu gào nói: "Phủ chủ lại như thế nào cũng là sư phụ trên danh nghĩa của ngươi! Ngươi làm ra hành vi như vậy, hoàn toàn là khi sư diệt tổ!"
"Sư phụ?"
Tầm mắt Thiên Bắc Dạ dừng ở phía trên khuôn mặt khó coi của Phủ chủ kia, khóe môi giương lên một độ cong âm lãnh: "Hắn xứng sao?"
Hắn xứng sao...
Ba chữ này vang lên, làm sắc mặt Phủ chủ ‘bá’ một tiếng trở nên cực kì xanh mét, nắm tay nắm chặt cũng run lên.
"Ta muốn ở chỗ này chờ Tiểu Vân Nhi, nếu không có việc gì các ngươi có thể cút!" Âm thanh của Thiên Bắc Dạ tuyệt tình đến làm cho người ta run sợ: "Về phần hành vi hôm nay của các ngươi, chờ sau khi Tiểu Vân Nhi nhà ta đi ra, ta lại thanh toán với các ngươi."
Nữ chính hơi vô dụng