PHI CHÍNH QUY LUYẾN ÁI

Ý thức của Lục Diêu rất rõ ràng, nhưng luôn có thứ gì lôi kéo hắn, không để hắn tỉnh lại.

Hắn ở trong mộng không cảm nhận được thời gian trôi qua, lại trực giác cảm thấy đã qua đi thật lâu, hắn tựa hồ mơ rất nhiều giấc mộng, lại không nhớ nổi cái nào, cho dù một điểm ấn tượng cũng không có.

Cùng kia không biết tên gì đó đối kháng hồi lâu, Lục Diêu rốt cuộc tránh thoát này trói buộc, khẩn cấp mở to mắt, thấy tựa lưng vào ghế ngồi ngủ An Duy Tư. Kia trương tinh xảo trên mặt cho dù ngủ, cũng không thấy an ổn, chỉ có tràn đầy bất an. Mà nguyên bản ngắn ngủi ngân bạch sợi tóc đã trưởng không thiếu, mềm mại vừa vặn khoát lên trên vai, cho dù như vậy quan sát nhìn xem cũng không rõ ràng, cũng có thể nhìn ra này nhân rõ rệt gầy yếu rất nhiều. Trái lại chính hắn, từ trên xuống dưới đều thực bình thường, nhìn ra được là bị người tỉ mỉ xử lý qua.

Trong lòng mạc danh một trận mềm mại, Lục Diêu âm thầm oán thầm: Trách không được lúc ngủ luôn cảm giác có người ở bên cạnh, tên ngốc này.

Thương tích trên người Lục Diêu đã sớm khỏi hẳn, chẳng qua đã ngủ lâu lắm, thân thể hoạt động có chút cương ngạnh, đơn giản cũng không nóng vội, Lục Diêu chỉ ngồi dậy, hơi chút nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một ý tưởng có chút ngây thơ hiện lên trong đầu. Trước kia bản thân bị các loại hành vi của y dọa không ít lần, vậy dọa lại một lần cũng có thể đi?

Vì thế thân thể hơi hơi nghiêng về trước, môi hai người vừa mới đụng nhau, Lục Diêu bỗng bị một cỗ đại lực đẩy ngã lên giường, đồng thời bị người phía trên dùng lực hôn môi, răng môi dây dưa không ngừng, kéo ra một sợi chỉ bạc, thỉnh thoảng phát ra thanh âm làm người ta mặt đỏ tim đập.

Người này giả bộ ngủ?

Đợi An Duy Tư thoáng tỉnh táo lại, Lục Diêu mới miễn cưỡng đẩy y ra, “Ngươi tỉnh lại khi nào?”

“Khi ngươi mở mắt.” Gắt gao nhìn chằm chằm Lục Diêu, như là sợ người này lại có gì ngoài ý muốn, hai tay An Duy Tư gắt gao giữ lấy cánh tay Lục Diêu, lại chú ý khống chế không để bản thân làm đau hắn.

Khi nhận thấy Lục Diêu đã tỉnh lại, y thật sự đã mừng rỡ như điên, bắt đầu là hưng phấn đến mở to mắt cũng quên, sau lại phát hiện Lục Diêu có động tác, mới mang một tia chờ mong mà tiếp tục giả bộ ngủ, cuối cùng rốt cuộc trên môi tiếp xúc đến hai phiến mềm mại, khống chế không được mà cử động.

“Có thể muốn ta không? Ta chịu không nổi ……” Cầu xin nhìn Lục Diêu, giờ phút này trên người An Duy Tư mỗi tế bào tựa hồ đều kêu gào muốn được chủ nhân chiếm lấy, chỉ có như vậy mới có thể san bằng sợ hãi bất an trong lòng y.

“……” Tuy rằng vừa hôn mê tỉnh lại đã tiến hành vận động kịch liệt như vậy thì không tốt lắm, nhưng xét thấy gia hỏa này đích xác thực lo lắng, “Hảo.”

Được cho phép, An Duy Tư kích động đến mức tay đều phát run, động tác cởi cho Lục Diêu lại vô cùng mềm nhẹ, sợ làm đau đối phương, đối với bản thân thì chỉ tùy tiện cởi ra ném xuống đất.

–––––––– Kéo rèm ––––––––

Không trả lời, rời khỏi người Lục Diêu để tránh bản thân đè phải hắn, hô hấp của An Duy Tư lại vẫn thập phần dồn dập, vẻ mặt lại nhu hòa vui sướng nói không nên lời.

Trong lúc vô tình liếc đến trong phòng điện tử lịch ngày, Lục Diêu nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới hắn đã ngủ gần một năm, ngược lại là trách không được An Duy Tư biến hóa lớn như vậy. Hơn nữa quả nhiên chính mình muốn một đời đều ở lại chỗ này, không thì nếu Grant kia sự kiện còn tính, hắn hiện tại hẳn là đã không ở thế giới này.

Theo tầm mắt Lục Diêu nhìn lại, thấy hắn đang nhìn lịch, An Duy Tư lập tức lộ ra biểu tình chờ mong, “Hôm nay đã đúng một năm, ngươi đáp ứng……”

Lục Diêu cũng nghĩ tới kỳ hạn một năm mà mình đã lừa An Duy Tư, hắn cảm thấy nếu kết đôi với An Duy Tư, đại khái việc thích đối phương chỉ là vấn đề thời gian, cho nên nếu đồng ý…… Hẳn là cũng không có vấn đề đi?

“Ân, có điều giờ kiếm hoa hồng thì thực phiền toái, biết thế là được.”

Cố ý bỏ qua tia sáng loe lóe trong mắt An Duy Tư, Lục Diêu nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã là mười giờ tối. Vì sao luôn có cảm giác kỳ quái…… Dường như sắp phát sinh chuyện gì đó.

Loại cảm giác này lượn lờ không đi, biến thành Lục Diêu phiền lòng không thôi, đang muốn tùy tiện nói chút gì dời đi chính mình lực chú ý, liền nghe thấy băng lãnh máy móc âm ở trong đầu vang lên:

[Tính thời gian hoàn tất, nhiệm vụ đã hoàn thành, truyền tống bắt đầu đếm ngược – 3]

Lục Diêu nhìn thấy thần tình An Duy Tư trở nên hoảng sợ vạn phần, nhanh chóng nhào tới bắt lấy tay hắn.

[2]

Động tác của y, Lục Diêu cũng thấy được, hắn nhìn thân thể mình đang nhanh chóng biến thành trong suốt, như là lập tức sẽ tiêu tán trong không khí.

[1]

Lục Diêu há miệng thở dốc, hắn muốn nói “Thực xin lỗi”, nhưng một âm tiết cũng không kịp phát ra, cả người đều đã biến mất.

Bàn tay vốn nắm chặt của An Duy Tư thoáng chốc trống rỗng, trong tay không còn cái gì, Lục Diêu cứ như vậy biến mất, ngay trước mặt y. Duy trì động tác ấy thật lâu, An Duy Tư mới im lặng ngẩng đầu, vẻ mặt có vài phần khác thường, như là lệ khí, lại như là ôn nhu.

Sẽ không để ngươi rời đi, dù có thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi