PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu bếp cũng không biết chủ nhân pháo đài bị trói gô ở trong phòng, tận trung công tác, chuẩn bị một bàn phong phú cơm trưa.


Trong đại sảnh chỉ ngồi một mình Cách tử sam.


Ngủ xong một giấc tỉnh lại hắn phát hiện không chỉ có đồng đội không thấy mà cả nữ quản gia cũng đã biến mất, còn tưởng rằng trong lúc hắn không biết gì thì đều chết sạch, vì thế hắn run lẩy bẩy, không dám đi đâu. Hiện tại rốt cục thấy người, nhất thời kích động đứng lên.


"Mấy, mấy người nãy giờ đi đâu mà không thấy ai hết vậy?"


Thẩm Đông Thanh mở ra ghế tựa ngồi xuống: "Đi làm mấy việc."


Cách tử sam nửa tin nửa ngờ: "Tìm thấy manh mối rồi sao?"


Thẩm Đông Thanh đang cắt đồ ăn, không rảnh trả lời, mà khuôn mặt có chút nghiêm túc, Cách tử sam nhìn mà trong lòng căng thẳng.


Cách tử sam thử dò xét: "Sao vậy?"


Chỉ thấy Thẩm Đông Thanh liếc hắn một cách mờ mịt, sau đó nói: "Quả nhiên ngon nhất vẫn là nước nấm."


Cách tử sam: . . .


Chu Văn Ngạn bất thình lình mở miệng: "Tốt nhất cậu nên ở lì trong phòng, dù cho nghe được cái gì cũng không được đi ra."


Cách tử sam thấy hắn nói đến rất trịnh trọng, ngay cả mỹ thực trước mặt đều không ăn liền vội vàng đứng lên trở về phòng. Phải biết rằng, lúc trước có người không nghe lọt lời nhắc nhở của Chu Văn Ngạn, lúc đêm khuya khoắt đi ra ngoài gặp được bá tước, đã không chữa được, hắn cũng không muốn biểu diễn lại một lần nữa.


*


Hai người ăn uống no đủ, lại trở về phòng ngủ của bá tước.


Bá tước trừng lớn mắt, oán hận nhìn hai người bọn họ. Nàng muốn đọc lên một ít thần chú nguyền rủa, nhưng vừa nãy lúc đi ăn cơm, Thẩm Đông Thanh tiện tay nhét vào miệng nàng một chiếc khăn mùi soa, giờ thì một tiếng cũng không phát ra được.


Ngay lúc này, Ngô Gia tỉnh.


Hắn có chút ngỡ ngàng ngơ ngác, còn cảm thấy cổ có chút đau: "Xảy ra chuyện gì? Sao tui lại xỉu?"


Tác giả đập người - Thẩm Đông Thanh đảo mắt lảng tránh.


Chu Văn Ngạn thấy dáng vẻ hắn, không nhịn được cười một tiếng.


Ngô Gia: "Đầu đuôi là sao?"


"Là bà ta làm." Thẩm Đông Thanh không chút do dự mà đem nồi cho bá tước cõng.


Bá tước: ???


Người ngồi trong nhà, nồi từ trời rơi xuống?


Chỉ là bá tước bị bịt miệng nên không phản bác được chữ nào.


Ngô Gia không hề hoài nghi: "Vậy chúng ta phải trói bà ta chặt hơn, miễn cho bà ta lại làm ra chuyện gì động trời nữa."


Nói xong liền tiến lên phía trước trói một vòng lại một vòng, đem bá tước từ người đẹp nhỏ bé bó thành một cái bánh chưng bự chà bá, lúc này mới phủi tay một cái.


"Tiếp theo làm gì?" Ngô Gia quay đầu dò hỏi.


Thẩm Đông Thanh nhấc tay: "Đi thưởng thức trà chiều."


Ngô Gia trong lúc nhất thời không hề nghe rõ, liền hỏi một câu: "Cái gì?"


Thẩm Đông Thanh nói: "Có trà sữa cùng bánh dâu tây*."


*Bánh dâu tây:



Ngô Gia có chút nghi ngờ tên Thẩm Đông Thanh này vô luận gặp phải cái gì đều có suy nghĩ khác hẳn với tình hình hiện tại, ngược lại nhìn về phía Chu Văn Ngạn.


Không nghĩ tới vị đại lão này cũng cùng hồ đồ, cười nói: "Em quên mất muffin socola* rồi."


*Muffin socola:



Ngô Gia cứng đờ quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với đôi mắt bá tước.


Hai người bọn họ đều hiểu ý nghĩ trong mắt đối phương —— Bọn họ đi nhầm trường quay phim sao?


*


Người hầu nghĩ bữa trà chiều là bá tước yêu cầu, chuẩn bị rất nhanh, sau đó đẩy toa ăn cung kính mà gõ cửa một cái.


Nhưng mà cửa vừa mở ra, người hầu chỉ nhìn thấy bá tước bị trói thành bánh chưng.


Hình ảnh có chút kinh hãi, người hầu lập tức sững sờ ở tại chỗ.


Bá tước: A a a . . .


Tên ngu ngốc kia, còn không mau qua đây cứu ta!


Người hầu lập tức cầm dao nĩa trên toa ăn, muốn cứu bá tước, nhưng mà còn chưa kịp bước một bước, chỉ thấy sau tấm bình phong xuất hiện ba người đàn ông.


Cao hơn hắn, mạnh hơn hắn.


Người hầu nặn ra một nụ cười cứng đơ, chậm rãi buông dao nĩa: "Xin mời các ngài chậm rãi dùng."


Bộ dáng vô sự phát sinh, cúi người xuống lui ra.


Ngô Gia tiện tay đóng cửa lại: "Game thúi tha này chưa bao giờ cho rùa rụt cổ qua cửa, chúng ta đợi đến ngày thứ bảy, có thể hay không sẽ bị đoàn diệt?"


Chu Văn Ngạn đổ ra một ly trà sữa nóng hổi thơm lừng đưa cho Thẩm Đông Thanh, vừa nói: "Không vội."


Bọn họ không vội.


Bá tước lại rất gấp, nhìn bọn họ thích ý thưởng thức mỹ thực, hai mắt đều bốc lửa.


Đám người kia cùng những người trước đây bá tước gặp hoàn toàn khác nhau.


Những người trước đây, sau khi đến pháo đài không phải nơm nớp lo sợ thì suy nghĩ tất cả biện pháp giết nàng.


Mà nàng vừa vặn có thể mượn tay những người kia , lần lượt mà thoát thai hoán cốt, thu được tân sinh.


Lần này tới đến pháo đài người, sao không theo lẽ thường xuất bài?


Nếu như đến buổi tối nàng còn chưa chết, vậy thì . . .


Thời gian từng giây từng phút trôi qua.


Mắt thấy trời sắp tối, bá tước bắt đầu điên cuồng giãy dụa, nhưng do Ngô Gia trói đến quá chặt nên nàng không thể động đậy dù chỉ là ngón út, chỉ có thể nhìn chằm chặp đám người trước mặt.


Chu Văn Ngạn cầm dao trên bàn ăn lên, ước lượng một chút.


Nhìn thấy động tác của hắn, trong mắt bá tước tràn đầy khát vọng.


Mau, mau giết ta . . .


Nhanh lên . . .


Ngô Gia tinh thần tỉnh táo, ngồi đứng thẳng lên: "Đại lão, rốt cục ngài đã suy nghĩ kĩ càng?"


Chu Văn Ngạn "a" một tiếng, để dao xuống, dao nĩa chạm với mặt bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh.


"Chờ là được."


Sắc trời dần tối.


Bong —


Tiếng chuông vang vọng toàn bộ pháo đài.


Theo từng tiếng chuông vang lên, cả người bá tước bắt đầu run rẩy.


Nàng bắt đầu già yếu với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận biết được.


Từ phụ nữ ngoài ba mươi biến thành bà dì năm mươi, sáu mươi tuổi, lại trong chớp mắt liền co lại thành một bà già lọm khọm. Làn da của nàng lỏng lẻo, trên da thịt kín đốm đồi mồi, thậm chí còn phát ra một mùi hôi tanh tưởi.


Một cục khăn mùi soa lăn xuống đất.


Bá tước toàn thân như bị phơi khô hết nước, gầy đến kỳ cục, dây thừng đều trói không được bà ta*.


*Từ "nàng" xuống "bà ta" là do già đi á, chứ già rồi mà còn "nàng" thì thấy kì lắm :))


Chỉ là với tuổi tác hiện tại của bà ta, sợ là đứng cũng đứng không nổi.


"Lưỡi dao sắc bén giết chết bà ta là sợ hãi." Chu Văn Ngạn than nhẹ, "Bá tước sợ già yếu hơn tất cả."


Dứt tiếng.


Bá tước âm thanh kêu sợ hãi: "Giết ta —— "


Chỉ là người đứng trước mặt lại thờ ơ không động lòng.


Ngay tối nay, bá tước không chết, cũng không có được đồ cúng.


Những xúc tua ẩn mình trong cái bóng rục rà rục rịch, từ giữa duỗi ra, kéo bá tước vào trong cái bóng, nuốt cái "ực".


Bá tước mất tiêu.


Nhưng cái bóng của bà ta còn ở chỗ đó, truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.


Thẩm Đông Thanh đang nằm ngủ trên bàn đột nhiên bị giật mình tỉnh dậy, hai mắt mông lung.


Chu Văn Ngạn vỗ nhẹ nhẹ lưng hắn, động viên nói: "Không có chuyện gì, đợi sau khi trở về, tôi sẽ tìm em . . . "


*


【 Người chơi đã thông quá phó bản level B [Lời mời của bá tước Carlisle] 】


【 Bá tước Carlisle bị tên ác ma tham lam nuốt chửng, mà lãnh địa không thể không có lãnh chúa, một trong những vị tiểu thư còn sống sẽ trở thành bá tước Carlisle đời tiếp theo . . . 】


Âm thanh đột nhiên dừng một chút.


Đợi xí, sao trận này toàn nam? Nữ đâu???


Căn cứ quy tắc trò chơi, bá tước Carlisle không thể là nam, càng không thể là nữ trang đại lão!


【 Xì xì xì . . . 】


Một đợt loạn mã vô nghĩa trôi qua, giọng loli mềm mại lại vang lên, chỉ là có chút uể oải:


【Phó bản level B [Lời mời của bá tước Carlisle] tạm thời đóng cửa để sửa chữa】


Nghĩ theo hướng tốt đẹp thì lần này chỉ là đóng tạm thời để sửa chữa, mà không phải đóng vĩnh viễn . . .


*


【 Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ, đang tính toán —— 】


【 Lần này được điểm A, thu được 2000 tích phân, không rơi vật phẩm đặc biệt 】


【 Hiện tại tích phân của người chơi còn lại 1500 】


Thẩm Đông Thanh dụi dụi con mắt, lầm bầm một tiếng: "Kết thúc rồi hả?"


Hắn nhìn về cửa sổ nửa trong suốt, dò hỏi: "Tui có thể chơi lại lần nữa được hông?"


Đợt này hắn chơi vui nhất.


Đầu bếp làm được nhiều món ngon như vậy, hắn có chút không muốn đi.


【. . . 】


【. . . Không thể! ! ! 】


Thẩm Đông Thanh tiếc nuối nói: "Tiếc quá."


Ngay lúc game bị tức giận đến giơ chân, cửa vang lên tiếng gõ cửa.


Thẩm Đông Thanh đi chân đất tới.


Cửa vừa mở ra, ánh nắng sớm liền đi vào.


Thẩm Đông Thanh có chút không thích ứng mà hí mắt, sau đó hắn thấy một bóng người đang đứng trước cửa.


Chu Văn Ngạn mặc áo khoác dài, phô ra vóc người thon dài, một tay cắm ở trong túi, một tay chống trên khung cửa, hơi cúi người: "Chào buổi sáng, tôi có thể ăn bữa sáng cùng em sao?"


Thẩm Đông Thanh sờ sờ bụng, chần chờ nói: "Tui ăn no rồi."


Đều tại đầu bếp trong game nấu ăn quá ngon.


Câu trả lời này có chút không rõ phong tình.


Nhưng may mắn là Chu Văn Ngạn đã quen, hắn cười cười: "Bữa trưa hoặc bữa tối, chỉ cần em nguyện ý, gì cũng có thể."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi