PHÍA SAU EM LÀ ANH


Bọn họ đều không dám phản bác, tôi lại tiếp tục.
“Đã gả đi, quay lại chỉ với thân phận là khách.”
Tôi hít hơi sâu một hơi, nhìn đến chỗ quản gia dạn dĩ nói.
“Sắp xếp cho họ hai phòng, tiếp đãi khách quý cho cẩn thận.” Sau đó tiếp tục nói “Các người đã nói tôi áp đặt tội cho Trấn Quy Kha, vậy thì chờ xem tội mưu sát là áp đặt cho ai, kể cả cho đó là ai đi nữa cũng đừng hòng nhắc đến hai chữ người nhà.”
Khoảng thời gian trước tôi từng ở đây nhắc đạo đức với bọn họ, thì sao? Bọn người này mặt cứ trơ ra đó xem mạng người là cỏ rác, vậy thì hôm nay tôi lập lại những lời đó còn có ích lợi gì, trực tiếp hăm dọa cho rồi.
Nếu hung thủ không nằm trong số bọn họ thì mất mặt một chút, cũng là chuyện của một tuần sau, tốt nhất là để bản thân sảng khoái ở hiện tại.
Nói thế chứ đuổi bọn họ làm sao được, chỉ là oai một chút mà thôi.

Tôi còn chưa hả dạ khi mấy ngày đầu đến đây Trấn Yên Yên đã lên mặt thế nào.

Có Dục Phong ở đây nữa thì đủ bài rồi, trả lại cho bọn họ tất.

Mẹ con Ngưỡng Hương Đào quá im lặng chẳng vui chút nào, mà nghĩ cũng đúng thôi bọn họ hiện tại đâu còn tư cách.
Tôi nhìn đến chỗ Ngưỡng Khải nhếch mày, khóe miệng vừa hay kéo lên một chút.
“Người không có phận sự thì về đi, lo mà chăm lão phu nhân đừng đến đây muốn là chủ nhà nữa.”
Ngưỡng Minh Kỵ không có mặt, Ngưỡng Hương Đào chắc chắn đang làm việc cho Ngưỡng Anh Đạt về phần Ngưỡng Khải, ông ta còn đang suy ngẫm khi tôi chạm đến chỗ nhạy cảm.
Nhìn Ngưỡng Uyên cứ thấy có điều gì đó muốn nói, tôi không muốn dây dưa với Ngưỡng Anh Đạt, dứt khoát một chút quay mặt sang hướng khác.
Gia đình Ngưỡng Anh Đạt rời đi, Ngưỡng Hương Đào và Trấn Yên Yên cũng lên phòng dành cho khách.

Chỉ còn lại ba người trong đó có tôi, bởi vì còn có điều chưa nói rõ.
Cứ như thế mà bỏ đi chắc chắn tối nay Ngưỡng Khải sẽ mất ngủ, tôi nào có ác độc như vậy.

Bản thân mất ngủ khó chịu ra sao đều rõ, không muốn lôi kéo người khác vào chung tình cảnh.
Dù sao Ngưỡng Khải cũng đã có tuổi.
Tôi mở lời nói trước, dùng cách nói chuyện điềm tĩnh nhất đối với bọn họ, cái khí thế kia cũng dẹp vào một bên, bắt đầu từ Quế Khương.
“Bọn họ chịu thiệt ở lại là vì muốn tìm con dấu của công ty, mẹ để mắt một chút.

Đừng có suy nghĩ chiếm lấy, tôi sẽ không vui đâu.”
Bà ấy ngạc nhiên nhìn tôi, như thể muốn nói trước nay mày không tranh giành tài sản là giả sao? Tôi đọc được từ đôi mắt kinh ngạc kia, bà ta sai rồi ngay cả tôi và Ngưỡng Mi đều không có năng lực ngồi vào cái ghế của bà nội, chỉ làm nhà họ Ngưỡng sớm đi ăn xin ở đầu đường.
Chấn chỉnh ngôi nhà này cái đã, cứ thấy tôi im lặng rồi tưởng bọn họ có thể tự quyết định, giấc mơ cũng đẹp đấy.


“Mày…”
“Tôi gọi ông một tiếng ba thì cũng nên xưng hô thế nào cho hợp lý, chức vụ ông đang nắm giữ tôi nghĩ nó không được bao lâu nữa đâu.”
Ngưỡng Khải vừa mở miệng tôi đã chen ngang, ở nhà ba tôi vẫn hay gọi như vậy chuyện đó chẳng to tát gì, nhưng người đó là Ngưỡng Khải tôi lại không thích, cứ muốn nhắc nhở từng chút với ông ta.
Trước mặt Ngưỡng Anh Đạt ông ta muốn làm người ba tốt, vậy thì bắt đầu từ chỗ không người cũng nên làm người ba tốt.
Mở miệng ra là hăm dọa, tôi cũng chỉ dọa thôi chứ làm thế nào được.

Bọn họ sợ tôi từ vụ Trấn Quy Kha, mặc dù đã giải thích không phải rồi, cũng có khả năng bọn họ biết tôi là người ẩn danh gửi tập tài liệu đó đến.
Ồ, hiện tai tôi nghĩ cũng có thể, mặc kệ đi.

Cộng thêm việc khiến cho các nhà đầu tư rút vốn một cách đồng loạt, tin tức rầm rộ mà chẳng hiểu nguyên nhân thật sự.
Bọn họ nghĩ vì chuyện của Trấn Quy Kha ảnh hưởng mà dẫn đến.
“Mày hiện tại muốn gì?”
Tôi từ đầu chí cuối đều nghiêm túc không có nửa phần đùa giỡn, bọn họ nghe thấy chỗ nào tôi đùa giỡn sao?
“Ba gọi đúng thì tôi nói cho ba nghe, tôi có thời gian, không gấp.”

Ngưỡng Khải đứng phắt dậy, ông ta mất bình tĩnh hỏi.
“Mày đã điều tra được gì rồi.”
Năng lực của tôi là âm vô cực nhé, thật tội cho ông ta cứ nghĩ tôi là thần thánh, biểu hiện vừa rồi đáng để lưu tâm đấy.

Tôi tò mò về chuyện của Ngưỡng Khải rồi, có nên chúc mừng ông ta không nhỉ?
Con người này tôi vốn còn nghĩ chỉ là một người sĩ diện quá cao, càng để tâm lại càng cảm thấy có chỗ không đúng.
Tôi cười đểu một cái, bộ dạng không biết có khó coi lắm không, chỉ thấy đối phương càng tức giận đến thở cũng trở nên khó khăn, mất hết sức lực mà ngồi phịch xuống ghế.
Quế Khương có chút lo lắng nhìn ông ta, mụ phù thủy này định lôi chiêu thức gì ra đây, tôi có giữ chút cảnh giác.

Bà ta có ném thứ gì sang đây còn kịp mà né, nhà bọn họ hay đánh úp lắm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi