Nửa đêm đột nhiên trời đổ mưa. Đường Ngạo bị tiếng sấm làm giật mình, Hải Mạt Mạt vẫn còn đang ngủ ngon lành. Gâu Gâu ngủ trên miếng đệm lót dưới giường, thỉnh thoảng còn vẫy đuôi.
Mưa to tầm tã, ào ào khuấy động đêm sâu. Cái nóng đã bị xua tan, gió mát từ cửa sổ thổi vào mang theo mưa bụi và vài phần ướt lạnh.
Tổng giám đốc Đường xoay người, một tia chớp bỗng xé tan bóng đêm, Hải Mạt Mạt nằm cạnh tường lại cuộn người lại. Cô đưa lưng về phía anh, chăn mỏng màu hoa anh đào chỉ đắp đến eo. Váy ngủ màu trắng cuộn lên trên để hở ra đôi chân mịn màng thon dài.
Từ góc độ của tổng giám đốc Đường nhìn sang, có thể thấy bắp chân thon sáng bóng. Tóc dài màu vàng kim xõa ra nửa giường, có một lọn vắt qua đầu vai anh, lành lạnh như tơ.
Tia chớp đi qua, trước mắt lại quay về với bóng tối. Tổng giám đốc Đường nắm chặt lọn tóc vàng trên đầu vai, đột nhiên nhớ tới Dương Anh Anh, nhớ tới Tô Thiến, nhớ tới những người phụ nữ trước kia.
Rõ ràng chỉ có một năm nhưng lại giống như đã qua rất rất lâu rồi. Anh đã không nhớ nổi khuôn mặt bọn họ nữa. Quãng thời gian trước khi bệnh dịch bùng phát cứ như một giấc chiêm bao vậy.
Anh thở dài, nhớ lần cuối mình được nếm mùi thịt đã là năm ngoái rồi, còn là cùng Tô Thiến nữa. Vừa nghĩ như thế, anh khó tránh khỏi có chút phản ứng. Tổng giám đốc Đường rất tức giận . . . . . Mẹ kiếp, mình đứng đầu một căn cứ như Nữ Nhi Quốc, cuối cùng lại phải nằm ở trên giường tơ tưởng phụ nữ!
Đều tại Hải Mạt Mạt! Tổng giám đốc Đường đổ cục tức này cho Mạt Mạt, nhưng điều này cũng không thể dập tắt được lửa giận trong lòng anh. Mà trời mưa to thế này, đi ra ngoài tìm phụ nữ cũng không thích hợp lắm.
Ai, phải làm chút chuyện mất hình tượng rồi.
Anh đưa tay vào trong quần ngủ của mình, thở dài, cầm cái thứ đã hơi ngẩng đầu kia. Quả thật tổng giám đốc Đường có rất nhiều điểm mạnh, nhưng có thể khẳng định ‘tuốt ống’ không phải một trong số đó. Anh lên xuống mấy cái, phát hiện đây chính là gãi không đúng chỗ ngứa, aiz, có lẽ bàn về kỹ thuật, anh còn không bằng đám mất nết kia.
Đang lúc anh còn đang mò mẫm bên trong, đột nhiên một bàn tay nhỏ thò vào. Tổng giám đốc Đường ngẩn ra, còn chưa kịp lên tiếng đã bị cái tay nhỏ bé kia cầm đúng điểm yếu. Anh hừ một tiếng, bàn tay kia không ngừng chút nào, lập tức bắt đầu làm việc.
Nếu như nói kỹ thuật tuốt ống của tổng giám đốc Đường là cấp bậc tay mơ, vậy thì cái tay này lại thuộc hàng tông sư.
Cái tay nhỏ bé của cô bóp trong chặt ngoài lỏng, tiến lùi thong dong. Đầu ngón tay còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ qua nơi mềm mại nhạy cảm nhất. Tổng giám đốc Đường hồn xiêu phách lạc, nội dung nghiêm túc trong đầu lúc trước lập tức biến thành tiếng thở dài khe khẽ.
Tay cô vừa mịn màng vừa nhẵn nhụi, bàn tay giống như một cái khóa khóa chặt điểm yếu của anh. Tổng giám đốc Đường không nói nổi một chữ, anh vốn đã lâu không được nếm mùi thịt, sao có thể chịu nổi kích thích như vậy.
“Mẹ. . . . . . Mẹ kiếp . . . . .” Anh hung tợn mắng một tiếng, đột nhiên lật người ôm lấy người bên cạnh. Bàn tay nhỏ bé kia vẫn không ngừng, quả thật là câu hồn nhiếp phách.
Vào đúng thời khắc tổng giám đốc Đường không nhịn được sắp sửa leo lên đỉnh, bàn tay nhỏ bé kia đột nhiên buông ra, không làm gì nữa.
. . . . . .
Tổng giám đốc Đường tiện tay bật đèn, lúc này anh đột nhiên muốn cho Hải Mạt Mạt một trận nhừ tử luôn: “Mẹ kiếp, Con. . . . . . Con con mẹ nó! !” Anh lúng túng lựa lời, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Bảo cô tiếp tục đi, hình như không ổn lắm. Mắng cô dừng lại đi, dường như anh cũng rất thoải mái mà. Chờ lâu như vậy mới mắng thì thật vô lý.
Nhưng kỹ thuật tuốt ống của con nhóc này đúng là hạng nhất, tay giống như cái miệng nhỏ vậy.
Fuck, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là cái gì ấy nhỉ?
Tổng giám đốc Đường hỗn loạn.
“Chút lòng thành thôi, ba không cần cám ơn Mạt Mạt đâu, đây là chuyện Mạt Mạt nên làm.” Hải Mạt Mạt rút tay lại, cực kỳ giống một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện. Trước kia Hải Minh Tiển rất bận, cô cùng Angela xem phim con heo tám năm. Đồ ngốc cũng có thể học được lõm bõm, huống chi cô không những không ngốc mà còn rất thông minh đấy.
Tuốt chỉ là chuyện nhỏ.
Tổng giám đốc Đường hiện giờ hận không thể hóa thân thành giáo chủ giáo gầm thét. . . . . . Con mẹ nó, đã vậy sao không giúp cho trót, giúp cho trót, giúp cho trót, giúp cho trót đi! ! !
Cuối cùng tổng giám đốc Đường chợt ngộ ra, anh nhớ đến một chuyện vô cùng đáng sợ. . . . . Đâu có diễn viên nam chính nào trong phim con heo bắn ở lúc dùng tay đâu. . . . . .
. . . . . .
Tổng giám đốc Đường đành phải tiếp tục kỹ thuật còn đang dang dở. Nhưng làm như vậy chẳng khác nào từ ăn bào ngư chuyển sang gặm gạch. Anh chỉ tuốt được một ngọn lửa giận hừng hực mà thôi.
Mẹ nó, anh xoay người xuống giường, tùy tiện mặc một cái áo sơ mi, cũng không quan tâm bên ngoài còn đang sấm sét mưa to tầm tã, đi thẳng ra ngoài. Hải Mạt Mạt dụi mắt: “Ba ơi, ba đi đâu vậy?”
Tổng giám đốc Đường không để ý đến cô, tiện tay đóng cửa lại rồi đi.
Bên ngoài mưa to như trút, tiếng sấm đinh tai nhức óc. Trong vườn thú tiết kiệm điện nên không bật đèn đường. Lần đầu tiên anh dầm mưa hè, mưa to như dập tắt ngọn lửa trong lòng. Anh phiền chán tùy ý đi một vòng.
Thời tiết như vậy, đội tuần tra ban đêm cũng không đi, cả vườn thú chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng ở cửa lớn đằng xa. Tổng giám đốc Đường nhớ tới chuyện hoang đường vừa rồi, chợt có chút nhụt chí. . . . . Làm vậy còn ra thể thống gì nữa, phải mau chóng giải quyết thứ virus đáng chết này thôi. Tiếp tục như vậy khéo anh thật sự trình diễn loạn luân 18+ ở đây mất.
Anh ngồi ở trên tượng sơn dương, vốn định hút điếu thuốc nhưng thời tiết thế này lại không bật được lửa. Anh không hút nữa, đang chán chường đột nhiên trong mưa truyền đến tiếng bước chân cực nhỏ.
Còn có tiếng người thì thầm nói chuyện, tổng giám đốc Đường lập tức vểnh tai lên nghe.
Trong tiếng mưa rõ ràng có hơn ba người: “Không phát hiện gì, phòng y tế chỉ có những loại thuốc vô cùng bình thường, xem ra phòng thí nghiệm sinh hóa không ở đây.”
Lửa giận vừa mới được dập tắt của tổng giám đốc Đường lại bùng lên: “Đường thiếu tá già đầu rồi mà còn làm trộm, thật mất mặt quá đi.”
Ba người đứng dưới tượng con voi đối diện lập tức giật nảy mình.
Trong làn mưa xối xả không thấy rõ vẻ mặt, nhưng chắc chắn Đường thiếu tá có chút lúng túng: “Trộm cái gì mà trộm, buổi tối không ngủ được nên anh ra ngoài đi dạo thôi mà.”
Tổng giám đốc Đường tiến lên hai bước, cầm tay anh ta, mở đèn pin trong tay anh ta ra. Tay phải anh ta còn cầm mấy ống thuốc tiêm hạ sốt cảm cúm: “Anh đi dạo, tiện tay lượm của em mấy ống thuốc hả.”
Anh vốn đã khó chịu trong lòng, lúc này lại càng không nể mặt. Đường thiếu tá cười khổ: “Lão Tam, chú có biết vì chuyện lần này mà mẹ lo lắng đến mức nào không, mọi người làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho chú thôi.”
Đường Ngạo dùng sức đẩy anh ta: “Vì tốt cho tôi? Tất cả các người đều cảm thấy chuyện này là tôi làm, đúng không?”
Đường Hạo bị anh đẩy đập vào chân tượng con voi: “Không phải, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . .”
Chỉ là cái gì, anh ta cũng không nói được. Nếu nói không có bất cứ ai nghi ngờ Đường Ngạo thì là nói dối. Hải Minh Tiển chỉ là một nhà khoa học, anh ta không thể nào có nhiều tiền để duy trì nghiên cứu của mình như vậy được. Mà tập đoàn ASA của Đường Ngạo lại là tập đoàn sản xuất thuốc.
Rất có khả năng là anh có hứng thú với nghiên cứu của Hải Minh Tiển. Nếu như anh dốc hết sức ủng hộ Hải Minh Tiển, vậy chắc chắn có thể duy trì công trình nghiên cứu của Hải Minh Tiển.
Quan trọng nhất là anh cùng với Hải Minh Tiển ngoài mặt hoàn toàn chưa từng gặp nhau, nhưng sau khi bệnh dịch bùng phát con gái Hải Minh Tiển lại đến tìm anh đầu tiên. Điều này chẳng phải đã chứng minh anh và Hải Minh Tiển có quan hệ ngầm sao.
Hơn nữa bình thường anh và đám Sa Khang cũng có qua lại, mặc dù không thân thiết, nhưng nếu âm thầm quan hệ thì ai biết.
Cuối cùng, khi Chính phủ đang dốc sức nghiên cứu chế tạo thuốc điều trị thì anh đột nhiên đưa ra giao dịch. Bằng những lý do này, muốn không ai nghi ngờ anh cũng khó.
Lần này Đường lão tướng quân tới đây đâu chỉ đơn giản là ký hợp đồng và lấy thuốc điều trị.
Giờ họ xấu hổ lúng túng chẳng qua là vì không may để anh phát hiện mà thôi.
Đường Ngạo lạnh lùng nhìn anh ta: “Muốn điều tra thì anh bảo ông ta mang theo lệnh lục soát tới, làm cho đường hoàng công khai vào. À mà không, khỏi cần lệnh lục soát làm gì, mỗi một tấc đất của nơi này đều là lãnh thổ quốc gia mà.”
Anh hừ lạnh một tiếng, tựa vào lưng tượng sơn dương: “Cút đi, muốn điều tra thì điều tra đi.”
Đường Hạo khẽ thở dài một hơi: “Lão Tam, chú đừng lúc nào cũng coi mọi người như kẻ địch. Hiện giờ chú không chịu về nhà, có chuyện cũng không bàn bạc với mọi người. Trong nhà khó tránh khỏi lo lắng.”
Đường Ngạo tỏ vẻ lạnh nhạt: “Đường thiếu tá, nơi đó chưa bao giờ là nhà của tôi, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai muốn bàn bạc với tôi bất cứ chuyện gì cả. Giống như anh bây giờ mang người đi khắp nơi lục soát chứng cứ phạm tội của tôi vậy. Anh có bàn bạc với tôi không?”
Đường Hạo không nói gì, Đường Ngạo nhìn thẳng anh ta: “Cút mẹ anh đi.”
Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Trở về phòng, còn chưa đưa tay cửa đã tự động mở ra. Cả người tổng giám đốc Đường ướt đẫm, không thèm để ý tới Hải Mạt Mạt chờ ở cửa, xoay người đi đến tủ quần áo tìm đồ. Hải Mạt Mạt đi theo phía sau anh, vẻ mặt tò mò: “Sao ba lại ướt nhẹp vậy.”
Tổng giám đốc Đường tức giận: “Bên ngoài mưa to, ông đây mắc mưa thì có gì kỳ lạ.”
Hải Mạt Mạt không hiểu: “Con cho là ba đi hóng mát cơ, thì ra là đi dầm mưa.”
Tổng giám đốc Đường rốt cuộc bùng nổ: “Bên ngoài có hai kẻ nghi ngờ ông đây còn chưa tính, trong nhà còn có một kẻ chờ nói móc ông đây! Con là cái đồ ăn cháo đá bát, có để yên không thì bảo! !”
Hải Mạt Mạt biết tâm trạng anh không vui, cầm khăn lông lau tóc cho anh: “Ba bị người ta bắt nạt.”
Hai mắt cô lóe sáng, tổng giám đốc Đường liền thẹn quá thành giận: “Bắt nạt cái lông, con thì biết cái gì. Ngủ đi!”
Hải Mạt Mạt nghe lời lăn đến nằm sát vào anh mà ngủ.
“Ba đừng đau lòng, về sau ba có chuyện Mạt Mạt sẽ bàn bạc với ba.” Cô ngọt ngào nói. Tổng giám đốc Đường tức giận: “Con nghe thấy lúc nào.”
Hải Mạt Mạt gật gù hả hê: “Lúc con đi đến sau con ngựa đã nghe thấy.”
Trên sân cỏ giữa vườn thú đặt tượng đá của một số loài động vậy, ngựa cách voi cũng không xa. Tổng giám đốc Đường lại cảm thấy kỳ quặc: “Vậy sao con không bị ướt.”
Hải Mạt Mạt chỉ chỉ cửa sau lưng: “Con mang ô mà.”
Nơi đó có hai cái ô, tổng giám đốc Đường ôm cô vào trong ngực, một lát sau lại hỏi: “Sao không gọi ba.”
Hải Mạt Mạt suy nghĩ một chút: “Sợ ba xấu hổ.”
Tổng giám đốc Đường vỗ một cái vào mông cô, thế nhưng sự đàn hồi dưới lòng bàn tay làm tim anh bất giác run lên một cái: “Ngủ đi.”
Hải Mạt Mạt hôn một cái lên mặt anh, một lúc sau mới nói: “Bây giờ Mạt Mạt bàn bạc với ba một chuyện được không.”
Tổng giám đốc Đường cười bất đắc dĩ, tức giận trong lòng cũng vơi đi: “Ừ, Mạt Mạt muốn bàn bạc chuyện gì nào?”
Hải Mạt Mạt đưa tay ôm cổ anh, tia chớp xé rách màn đêm, cô ở trong lòng anh lại đáng yêu dịu ngoan: “Mặc dù ba không có quan hệ với cái tên Sa Khang khốn kiếp kia nhưng hắn và ba chắc chắn có quan hệ.”
Đường Ngạo lơ đễnh: “Ừ?”
Hải Mạt Mạt vẽ vẽ lên ngực anh: “Công trình thí nghiệm của ba con chắc chắn không được chính phủ phê duyệt, cho nên ba con không thể nào mua được máy móc thiết bị y tế từ con đường chính quy.”
Tổng giám đốc Đường vốn còn không để ý đột nhiên nghiêm túc: “Ý con là. . . .”
Hải Mạt Mạt gật đầu: “Con đề nghị ba tra lại ghi chép mua bán thiết bị.”
Đường Ngạo vốn là người nhanh nhạy, lập tức hiểu ra. Hải Minh Tiển cần mua máy móc, thiết bị, nhưng trong nước không mua được. Mà cả thành phố E, còn ai có thể trắng trợn nhập khẩu.
Có. Tập đoàn ASA có thể!
Nó vốn là xí nghiệp đứng đầu thành phố E, trước có Chính phủ nâng đỡ, sau có bối cảnh quân đội của Đường tam công tử, muốn nhập khẩu những thiết bị này chẳng phải chuyện khó.
Mà Chu Tân Quốc, Tưởng Hồng Phúc, hai kẻ này bất mãn với anh không phải chuyện ngày một ngày hai. Bọn họ là vì bệnh dịch bùng nổ mới chờ được thời cơ đuổi anh ra khỏi ASA, hay đã có mưu đồ từ lâu?
Dựa vào bối cảnh và thực lực của anh, nếu không có tai ương gần như tận thế này thì dù hai tên Tưởng, Chu kia có hận anh hơn nữa cũng không thể nào lật đổ được anh.
Mà Sa Khang và Sa Nghị vốn kinh doanh đen. Hai tên Chu, Tưởng thường xuyên đến hộp đêm của bọn chúng. Mấy kẻ này không chừng đã sớm lén lút thiết lập quan hệ ngoại giao. Lòng anh nặng trĩu, nếu như ASA thật sự nhập khẩu thiết bị cho Hải Minh Tiển thì . . . . Mẹ kiếp, anh có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch! !
Hải Mạt Mạt rất thông cảm vỗ vỗ ngực anh, sau đó cô suy nghĩ một phương pháp (tự nhận là) có thể an ủi tổng giám đốc Đường nhất. Cô đưa bàn tay nhỏ bé vào trong quần tổng giám đốc Đường: “Con lại giúp ba tuốt ống nhé.”
Tổng giám đốc Đường hất tay cô ra: “Xéo ngay! !”