PHÒ MÃ THƯỢNG CÔNG CHÚA

Vương Tương Khuynh cầm tờ giấy, nghĩ muốn trước tiếp ném nó đi, nhưng phát hiện bản thân lại luyến tiếc vô cùng, rõ ràng những gì ghi trong tờ giấy khiến nàng trở nên khổ sở, nhưng vẫn muốn nhìn lại một lần nữa, cuối cùng quyết định gấp lại bỏ vào trong ngực. Không biết Vương Tương Khuynh là muốn lưu làm tưởng niệm hay để giúp nàng tỉnh táo lại đây.

Chưởng quầy đi tới phủ trưởng công chúa, ở trước cửa do dự hồi lâu. "Giờ trời đã tối không biết mình đến tìm trưởng công chúa có được hay không?" Nghĩ như vậy, quay đầu dự định đi về, đi hai bước thì dừng lại "Không được, công chúa đã dặn mọi chuyện của Vương công tử đều phải báo cáo cho nàng a." Lại quay đầu dự định tiến tới mấy vị hộ vệ ca ca đang canh cửa để thông báo, đi hai bước thì lại đứng lại "công chúa ngày hôm nay nhất định đang sinh khí, khẳng định không muốn nghe chuyện của Vương công tử a."

Chưởng quầy cứ vậy, đứng ở trước cửa đi tới đi lui, mấy người hộ vệ canh trước cửa nhìn mà chịu không nổi nữa, liền có một người trực tiếp đi tới hỏi:

"Trương chưởng quầy, ngươi rốt cuộc có muốn ta vào trong thông báo cho chủ tử hay không a?! Muốn tìm chủ tử nhà ta thì nói một tiếng để ta còn giúp ngươi vào thông báo nữa, còn nếu không có việc gì cần tìm thì ngươi mau trở về Đón Khách lâu đi, chứ đừng có mà ở trước phủ công chúa đi vòng vòng như gà mổ thóc nữa! Chúng ta nhìn mà muốn phát mệt rồi đây!"

"Hộ vệ đại ca, vậy phiền ngươi vào trong thông báo một tiếng đi, nói ta muốn gặp công chúa thông báo vài chuyện." Chưởng quầy kéo kéo tay áo.

"Đã tới nước này, đành hướng công chúa thành thật khai báo thì tốt hơn."

Lúc này, Mộ Dung Mẫn đang ở trong thư phòng đọc sách, hộ vệ đi vào, nhìn thấy Thư Lan cùng Thi Họa đang canh trước cửa thư phòng, ôm quyền nói:

"Thư Lan tỷ tỷ, Thi Họa tỷ tỷ, Trương Toàn chưởng quầy Đón Khách lâu tới đây nói muốn gặp công chúa, làm phiền hai người vào thông báo cho công chúa một tiếng."

"Trương chưởng quầy sao? Vậy ngươi trực tiếp dẫn người vào trong đi." Thư Lan nghe được là Trương chưởng quầy của Đón Khách lâu muốn tìm chủ tử nhà mình, liền trực tiếp để hộ vệ ra dẫn người vào trong. Công chúa đã từng dặn việc này cho Thư Lan, Thi Họa cùng hai vị thiếp thân nha hoàn Thư Cầm, Thư Kỳ nghe.

"Thư Lan, trong khoảng thời gian này, nếu Trương chưởng quầy của Đón Khách lâu tới tìm bản cung, các ngươi cứ việc trực tiếp dẫn hắn tới là được rồi."

Trong bốn vị thiếp thân nha hoàn, dĩ nhiên Thư Lan đứng đầu, nghe xong lời dặn của công chúa, trăn miệng một lời: "Vâng, chủ tử."

Thư Lan phân phó hộ vệ ra cửa dẫn chưởng quầy vào trong, còn nàng thì xoay người vào trong thư phòng: "Chủ tử, Trương chưởng quầy tới tìm ngài, nói có chuyện muốn thông báo, nô tỳ đã kêu hộ vệ trực tiếp dẫn Trương chưởng quầy vào trong."

Hộ vệ ra trước cửa dẫn Trương chưởng quầy vào trong: "Thư Lan tỷ tỷ, Thi Họa tỷ tỷ, người đã tới, vậy ta xin phép lui xuống."

Thư Lan phất tay ý bảo hộ vệ lui xuống, liền dẫn Trương chưởng quầy vào trong thư phòng, sau đó đóng cửa lui ra ngoài, tiếp tục canh giữ trước cửa. Trương chưởng quầy vừa vào thư phòng, vội vã chắp tay hướng Mộ Dung Mẫn hành lễ:

"Tham kiến chủ tử." Hóa ra lão bản thật sự của Đón Khách lâu, chính là Mộ Dung Mẫn.

Mộ Dung Mẫn buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn Trương chưởng quầy, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Như thế nào, có chuyện gì cần bẩm báo sao?"

Trương chưởng quầy nghe Mộ Dung Mẫn mặt lạnh nhìn hắn hỏi, trong lòng không khỏi lo lắng "Xem ra chủ tử thật sự tức giận a, sớm biết như vậy, đã không tới." Nhưng lúc này đã ở trong phủ trưởng công chúa, nên đành căn răng nói:

"Thưa chủ tử, là chuyện của vị Vương Tương Khuynh, Vương công tử kia. Vương công tử giờ Tuất trở về, cho nên ta liền đem tờ giấy ngài giao đưa cho hắn, hắn nhìn tờ giấy xong, hình như tức giận."

"Tức giận? Bản cung đường đường là trưởng công chúa của một quốc gia, đợi hắn nửa ngày trời mà vẫn không thấy hắn trở về, chỉ để lại cho hắn một tờ giấy thì hắn lại tức giận?"

Trương chưởng quầy lặng lẽ lấy tay lau cái trán, giọng nói rung rẩy:

"Chủ tử, vị Vương công tử kia, không có biết ngài là trưởng công chúa a..."

Mộ Dung Mẫn nghĩ đến Vương Tương Khuynh dám nổi giận với nàng, bản thân cũng tức giận không ít. Nhưng nghĩ đến việc hắn không biết thận phận trưởng công chúa của nàng, lại hỏi tiếp: "Hắn ngoại trừ tức giận, còn nói gì không? Ngươi mau nói hết cho bản cung."

Không khỏi đổ mồ hôi lạnh, mà Trương Toàn cũng không dám ở trước mặt nàng lấy tay lau, chỉ có thể tùy ý mồ hôi trên trán rơi xuống:

"Vương công tử sau khi xem tờ giấy, hỏi ngài có đúng hay không tức giận. Còn hỏi tiểu nhân, có biết ngài đang ở nơi nào không, nói muốn tìm ngài giải thích. Nhưng tiểu nhân không có sự chập thuận của ngài, nên không dám nói cho hắn thân phận thật sự của ngài, càng không thể nói cho hắn biết ngài đang ở đâu!"

Nói đến đây, Trương Toàn ngừng lại, lén liếc nhìn Mộ Dung Mẫn, muốn biết nàng sau khi nghe xong những lời này có tức giận hay không, mà Mộ Dung Mẫn lúc này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn không ra được biểu tình hiện giờ của nàng, đành nói tiếp:

"Tiểu nhân hướng Vương công tử nói, không biết ngài ở chỗ nào. Sau đó, Vương công tử nghe xong lời này, đột nhiên tức giận, còn nói thêm một câu "Không gặp thì không gặp, không tìm thì không tìm, loại bằng hữu này, không cần cũng được!" Vương công tử nói xong lời này, thì phất tay áo trở về phòng. Tiểu nhân thấy Vương công tử như vậy, nên vội tới đây báo cho chủ tử biết."

Mộ Dung Mẫn nghe xong, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ hướng Trương Toàn nói một câu:

"Bản cung đã biết, nếu không còn việc gì, thì ngươi về trước đi. Nếu sau này có chuyện gì, tới đây báo cho ta biết." Trương chưởng quầy nghe Mộ Dung Mẫn kêu hắn trở về, trong lòng mừng gần chết, ba chân bốn cẳng chạy về Đón Khách lâu, chứ ở trước mặt công chúa, cảm giác thật sự đáng sợ a!

Mới vừa đi tới cửa, Mộ Dung Mẫn lại mở miệng hỏi: "Vương Tương Khuynh kia là giờ Tuất mới trở về sao? Là cùng Lâm Tú Uyển trở về sao?"

Trương chưởng quầy thật sự muốn khóc a, hắn giờ chỉ muốn nhanh chóng về a, nhưng chưa kịp thì đã bị Mộ Dung Mẫn hỏi nên hắn đành quay người lại thành thành thật trả lời:

"Vâng chủ tử, Vương công tử sáng sớm đã đi ra ngoài, tận giờ Tuất mới quay về. Tiểu nhân cũng không thấy Lâm Tú Uyển cô nương, chỉ thấy Vương công tử cùng hai người tùy tùng của hắn cùng nhau trở về."

"Được rồi, ngươi đi ra đi." Lúc này, Mộ Dung Mẫn mới thả Trương chưởng quầy về.

Chờ Trương chưởng quầy đi ra, Mộ Dung Mẫn kêu Thư Lan vào, nguyên bản vẻ mặt từ nghiêm túc biến thành hoang mang. Thư Cầm, Thư Kỳ, Thị Họa, Thư Lan cả bốn người này, đều từ nhỏ đã đi theo Mộ Dung Mẫn, đều nói ở trong cung cũng không thể tin tưởng bất cứ ai, nhưng đối với bốn người này, Mộ Dung Mẫn hoàn toàn tin tưởng. Tuy rằng Mộ Dung Mẫn thân là trưởng công chúa, nhưng ở trước mặt họ nàng chưa từng tự cao tự đại, nếu có người ngoài thì các nàng sẽ xưng nô tỳ, còn phần lớn thời gian đều xưng ta. Thư Lan trong bốn người tuổi tác lớn nhất, bất quá so với ba người kia lớn hơn ba tuổi thôi, Thư Lan năm nay mới mười chín tuổi, còn ba người kia thì mười sáu tuổi.

"Thư Lan, ngươi nói xem cảm giác thích một người là như thế nào?" Mộ Dung Mẫn nghĩ bản thân có thể là thích Vương Tương Khuynh, bởi vì không thể nào vì chuyện Vương Tương Khuynh cùng Lâm Tú Uyển đi dạo phố mà sinh khí được, cảm giác thấy hắn cùng nữ tử khác nói chuyện cười đùa làm lòng nàng rất khó chịu, cảm giác tim mình như bị ai đó bóp nát vậy.

Thư Lan nghe Mộ Dung Mẫn hỏi, trong lòng cả kinh "lẽ nào công chúa đang thích ai?"

Mộ Dung Mẫn thấy Thư Lan nghe nàng hỏi xong mà không trả lời, lại hỏi một lần nữa: "Thư Lan! Ngươi nói xem cảm giác thích một người là như thế nào?"

Thư Lan hồi phục lại tinh thần, trả lời: "Công chúa, ngươi cũng biết, ta từ nhỏ đã theo ngươi, cũng chưa từng thích ai, nên không biết cảm giác thích một người là như thế nào a. Nếu hỏi ta thích ai, ta chắc chắn sẽ trả lời chính là công chúa a, luôn nghĩ đến người đầu tiên nè, còn tìm mọi cách chiếu cố tốt công chúa a!"

"Thư Lan, ngươi đây là đang thổ lộ sao?!"

"Quên đi, quên đi, hỏi ngươi cũng như không."

"Công chúa, ngươi có phải thích vị Vương công tử mà Trương chưởng quầy nói hay không?"

"Ngươi nghe được?"

"Ta lúc nào cũng đứng canh trước cửa mà, cũng không phải là ta cố ý nghe lén đâu." Thư Lan bĩu môi làm nũng nói.

Mộ Dung Mẫn thấy người lớn hơn mình mấy tuổi hướng nàng làm nũng, không khỏi nổi da gà. Vốn tâm phiền ý loạn, mà Thư Lan còn hướng nàng làm như vậy, chỉ đành để Thư Lan đi ra ngoài, bản thân nàng ở trong thư phòng bình tĩnh suy nghĩ.

"Ta thật sự thích Tương Khuynh sao? Bởi vì ta nói sau này sẽ không tìm hắn nữa cho nên hắn mới sinh khí sao? Có phải hắn cũng thích ta hay không?" Mộ Dung Mẫn cứ vậy, ở trong thư phòng suy nghĩ thật lâu, lại bắt đầu băn khoăn nàng có nên đi tìm hắn hay không, cuối cùng vẫn quyết định không đi.

"Quên đi, chờ khoa khảo xong thì tìm hắn cũng được. Trong khoảng thời gian này, cẩn thận suy nghĩ xem rốt cuộc cảm giác trong lòng mình là gì." Mà quyết định này, sau này mỗi khi nhớ tới nàng lại hối hận vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi