PHỐ PHƯỜNG (THỊ TỈNH)

Edit: Dờ

Đám người đang định giải tán, ai cũng không ngờ Tần Sấm đột nhiên đấm Lý Thuận, hắn bị đấm mạnh tới nỗi lùi về phía sau mấy bước rồi "rầm" một tiếng ngã vào lốp xe.

Bình thường Lý Thuận bị vợ chửi đều không dám hó hé, giờ đứng trước mặt một người cao lớn như Tần Sấm, hắn càng không dám bật.

Trái lại, vợ Lý Thuận hét lên, "Đánh người rồi! Đánh người rồi! Có còn coi pháp luật ra gì không!"

Đàn bà phải để đàn bà trị, chị Tề liếc nhìn Lý Thuận, nói, "Mau kéo Lý Thuận về xe đi, là tôi thì tôi muối mặt không dám thò đầu ra ngoài rồi."

Chẳng có tài xế nào nói giúp Lý Thuận, vợ hắn thân đàn bà con gái đánh không lại Tần Sấm, chửi vài tiếng rồi kéo Lý Thuận về xe.

Thu Thu chưa bao giờ thấy Tần Sấm giận dữ đến vậy nên không khỏi run sợ, cú đấm vừa rồi chắc chắn là dùng toàn lực. Sau khi Tần Sấm lên xe, Thu Thu vội vàng cầm tay anh kiểm tra.

Khớp xương trên mu bàn tay còn ứ máu, Thu Thu khẽ thổi thổi. Tần Sấm vẫn không nói gì, anh đóng cửa xe lại rồi ôm Thu Thu về giường, thuận tay kéo rèm lại, hai người chen nhau nằm trong bóng tối.

Tần Sấm vẫn còn kích động thở phập phồng, tay giữ trán Thu Thu, dáng vẻ hùng hổ khiến Thu Thu nghĩ Tần Sấm có khi đánh cả cậu mất.

"Tránh xa thằng chó đẻ đấy ra!" Tần Sấm cao giọng như ra lệnh, "Tự dưng đưa nước cho nó làm gì?!"

Từ nhỏ anh đã nóng tính, vốn tưởng ra ngoài dãi dầm sương gió vài năm thì sẽ ổn trọng hơn, không ngờ Thu Thu gặp chuyện lần này đã làm anh bộc lộ tính cũ.

Hai người ông nói gà bà nói vịt, không hiểu ý nhau. Thu Thu không hiểu vì sao Tần Sấm lại tức giận, cậu lo cho tay của anh hơn, cẩn thận cầm lấy bàn tay lớn đang đặt trên trán cậu.

Đôi tay mềm mại ấm áp bao lấy tay Tần Sấm, anh như một con chó săn đang lồng lên, tức thì ỉu xìu xuống.

Tần Sấm tỉnh táo lại thì bắt đầu hối hận, vừa rồi nên đấm tên Lý Thuận vài cú nữa mới phải, phát giận với Thu Thu là định thể hiện bản lĩnh gì chứ.

Anh ôm Thu Thu đặt lên đùi, vỗ vỗ sau lưng cậu. Tần Sấm kinh ngạc nhận ra Thu Thu đang run.

"Không có giận em..." Giọng nói khàn đi sau khi rống giận, Tần Sấm nhẹ giọng nhận sai, "Về sau có chuyện gì cứ gọi anh trước."

Giọng điệu của Tần Sấm thay đổi, khí chất tàn độc quanh người cũng dần lui, Thu Thu đánh bạo thổi khí trên tay anh.

DÙng lực quá mạnh nên khớp tay tím bầm lên, Tần Sấm không mấy để tâm, nói cho có lệ, "Không sao đâu, không đau."

Nói thì nói vậy, Thu Thu vừa đụng vào thì anh lại đau tới trợn mắt nghiến răng, rõ ràng anh đâu có yếu ớt đến thế.

Ngón tay Thu Thu vuốt lên mu bàn tay anh, muốn dùng sức mà lại không dám, dáng vẻ cẩn thận che chở khiến Tần Sấm bỗng thấy toàn thân bốc cháy.

Anh cúi đầu ghé vào tai Thu Thu, thấp giọng gọi, "Thu Thu..."

"Ưm?" Thu Thu quay đầu lại, khuôn mặt Tần Sấm gần ngay trước mắt, chỉ cần hơi dựa người về phía sau là hai cánh môi sẽ chạm vào nhau.

Vừa rồi có lẽ là do sợ hãi, Thu Thu cắn chặt môi để lại dấu răng nhàn nhạt, Tần Sấm không kìm lòng nổi đưa tay sờ sờ.

Đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm ướt át dinh dính, anh khàn khàn hỏi, "Bị dọa sợ sao?"

Hai ngón tay Tần Sấm nâng cằm Thu Thu lên, cậu vô thức nghiêng về phía trước, Tần Sấm cũng ma xui quỷ khiến dựa lại gần, chỉ một chút nữa thôi, hai người sẽ hôn nhau.

Không khí mát lạnh trong xe bị ngăn lại bởi tấm rèm che nắng, luồng gió xuyên qua khe hở, nếu như là lúc bình thường thì sẽ không cảm thấy nóng, nhưng bây giờ tim Thu Thu đập thình thịch bất quy tắc, máu nóng xông lên như muốn sôi trào, lưng đổ một lớp mồ hôi mỏng.

"Thu Thu..." Ngàn vạn lời muốn nói hóa thành một tiếng gọi ngọt ngào.

Như bị ai bóp nghẹt cổ, Thu Thu cầm chặt tay anh, "Ưm..."

Cậu không biết Tần Sấm muốn làm gì, nhưng dường như cậu biết anh đang muốn gì. Tần Sấm chủ động một chút, Thu Thu hình như cũng đã hiểu ý của anh.

Dáng vẻ nghe lời của Thu Thu cho Tần Sấm một sự cổ vũ rất lớn, anh không kịp nghĩ nhiều, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm của cậu.

Như một con thú nhỏ bị sợ hãi, Thu Thu dựa người vào vách xe, tay còn túm lấy Tần Sấm không buông.

Hai người kề sát vào nhau, anh hôn đến khi Thu Thu giãy giụa muốn hít thở, hôn đến khi cậu kiệt sức.

Tần Sấm thuận thế ấn Thu Thu xuống giường. Trong bóng tối, anh như một con thú dữ vây chặt lấy cậu trong vòng tay mình.

Đầu óc Thu Thu trắng xóa, không phản kháng lại. Tần Sấm thế mà lại hôn cậu, Tần Sấm có lẽ đã luôn muốn hôn cậu, điều này vừa nằm trong dự kiến của Thu Thu, lại vừa khiến cậu vô cùng bất ngờ.

Thu Thu rất mịt mờ, cậu là con trai mà, Tần Sấm nghĩ gì mà lại hôn cậu? Là sự yêu thích vượt qua giới tính, hay là anh coi cậu như một người con gái?

Tần Sấm hiện giờ máu xông lên não, nhất thời không biết nên giải thích thế nào với Thu Thu, cũng không biết nên làm gì.

Anh cúi xuống nhìn cậu, "Thu Thu... Nhà em chưa sắp xếp người nào cho em chứ?"

Tần Sấm bắt đầu nói năng lộn xộn, "Lúc trước anh đã nói rồi, đã gọi lão công thì phải chịu trách nhiệm đấy..."

Nào có ai không nói lý như Tần Sấm? Biết rõ Thu Thu không hiểu mà còn đơn phương xác định quan hệ.

Thu Thu cuộn mình lại quay mặt về trong giường, không hề phản ứng lại.

Rốt cuộc là chê anh phiền phức hay là thích anh, dù gì cũng phải cho anh một đáp án rõ ràng.

Nếu thích anh thì dễ rồi, hai người cứ thế ở bên nhau là xong.

Còn nếu không thích, vậy thì anh đành phải nghĩ cách khác, nghĩ xem làm gì để Thu Thu thích mình.

Hai má Thu Thu đỏ bừng, cậu sợ bị Tần Sấm nhìn thấy, trong lòng rối nhu tơ vò. Nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc ý Tần Sấm là sao?

Chờ câu trả lời của Thu Thu còn mệt tim hơn cả lái xe qua đèo núi, Tần Sấm gấp tới độ toát mồ hôi lưng, anh không nhịn được nữa, xoay người Thu Thu lại.

"Thu Thu! Em có theo anh hay không! Không theo anh thì để anh còn nghĩ cách!"

Tần Sấm không vững lòng, muốn cất cao giọng để tự cổ vũ cho mình.

Vốn đã không hiểu, Thu Thu lại càng thêm mờ mịt. Giọng nói vang rền của Tần Sấm khiến lòng cậu rối loạn, nói không nên lời.

Ỷ vào việc hai người đang ở nơi kín đáo, Tần Sấm không biết xấu hổ, "Em ngủ cùng anh rồi, cũng bị anh sờ soạng, hôn cũng hôn rồi luôn, em không theo anh thì theo ai?"

Thấy Thu Thu thất thần, Tần Sấm vô sỉ luồn tay vào quần đùi cậu, Thu Thu giật mình bất ngờ hét lên, "Á!"

Bàn tay to lớn vừa đụng phải thứ mềm mềm nào đó, Tần Sấm hồn xiêu phách lạc, mặt dày nói, "Kêu tiếng nữa anh nghe."

Thu Thu đâu biết anh lại giở trò lưu manh hay trúng gió cái gì, cậu giữ quần không cho Tần Sấm sờ loạn.

Tần Sấm cũng không làm khó cậu, ôm Thu Thu ngồi dậy rồi vén tấm rèm che lên, vừa lúc thấy hai má cậu đỏ chót.

Tần Sấm chọt chọt má cậu, "Hôn một cái."

Ánh mặt trời chiếu vào khiến Thu Thu không còn mặt mũi mà nhìn Tần Sấm, cậu dụi vào đầu vai anh mà trốn, Tần Sấm không buông tha, kiên quyết ép cậu ngẩng đầu lên.

"Hôn một cái." Tần Sấm tự mình làm mẫu, hôn chụt một cái lên má Thu Thu rồi chỉ chỉ mặt mình, "Hôn một cái."

Thu Thu cái hiểu cái không, chớp chớp mắt tránh né ánh mắt anh sau đó chầm chậm ghé vào gần, để lại một nụ hôn thật khẽ lên má Tần Sấm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi