PHÒNG LIVESTREAM CÁ MẮM

Duy chỉ có một trường hợp vô cùng đặc biệt  —— gia tộc của Lâm Phong.

Từ khi tiếp nhận nhiệm vụ này tới nay, Lâm Phong chưa khép miệng lần nào. Tâm trạng các thành viên trong cái gia tộc chắp vá này cứ việc xấu, có ảnh hưởng gì tới việc hắn đang vui cơ chứ?

Kệ thôi nhỉ?  

Về phần nguyên nhân tại sao ấy hả ——

Quay ngược thời gian về ngày đầu tiên gia tộc này tới đây.

“Sao anh đến muộn thế?” Một bé gái nhỏ nhất trong nhóm tay đang che một cây dù đen tuyền, mặc dù mặt trời trên cao chẳng hề chói chút nào: “Tôi còn muốn tới nơi này sớm chút để đi dạo xem có thứ gì chơi không đấy.”

“Hết hy vọng đi Leah, trấn nhỏ này không có chợ đêm đâu, nếu dám vứt dù đi tắm nắng thêm lần nào nữa là tôi trói cô lại tặng cho Giáo hoàng đấy!!” Lâm Phong cực kỳ vô liêm sỉ mà uy hiếp: “Không chừng còn được nhận giấy khen.”

Cô bé gothic loli tên Leah kia sợ hãi.

Giáo hoàng và ma cà rồng vốn là thiên địch đó nha!!    

Anh ta ——

Đội trưởng nhà mình thật không biết xấu hổ! Đã vậy còn không cho người ta nhân quyền!!

Lâm Phong đe dọa xong, thản nhiên tới quảng trường báo danh tham gia. Hắn hài lòng nhìn điểm báo danh không một bóng người mà tự bội phục mình là thần cơ diệu toán.

Chuyện này là sao chứ?

Tất nhiên là kinh nghiệm để đời mà lão tử đúc kết được trong thiên binh vạn mã! Nếu báo danh ngày đầu tiên, chắc chắn khu này sẽ đông tới mức một cái rắm cũng không thả nổi, nhưng nếu đăng ký ngày cuối cùng thì sao? Khu đất này sẽ trống tới mức cái túi plastic bị gió thổi qua cũng không muốn ở lại đây!

Sáu người viết tên gia tộc mình lên vách tường báo danh. Vừa mới rời bút, chữ trên vách tường đột nhiên tỏa ánh sáng chói lọi. Dưới ánh nắng ấm áp, những cái tên đó dần tan vào vách tường như một minh chứng rằng đã đăng ký.

Lâm Phong chưa kịp cảm thán loại Ma pháp này thật thần kỳ đã bị tiếng rít gào tan nát cõi lòng của Lộ Đặc Thước chọc thẳng vào tai: “Leah ————!!”

Một sự bất ngờ, nhưng nếu sự bất ngờ đó lặp đi lặp lại hàng trăm lần thì sẽ không còn là bất ngờ nữa. 

Lúc này người đứng gần vách tường nhất là Lâm Phong. Với kinh nghiệm mười phần dày dặn của mình, mới chỉ nghe tiếng gió sượt qua mà hắn đã duỗi cánh tay phải ra ngay lập tức.

Một bóng đen không sợ trời cũng chẳng sợ đất nhào thẳng vào tay Lâm Phong, tránh được một kiếp đâm vào tường.  

“Đau quá đau quá đau ——” Leah chưa kịp lên dây cót tinh thần đã đâm phải cánh tay Lâm Phong, cô bé lã chã rơi nước mắt, đau khổ ôm đầu lên án hắn ta không biết thương hương tiếc ngọc.

Con hàng này thì thương hương tiếc ngọc thế quái nào được!!

Một con ma cà rồng vốn có thiên tính sợ ánh sáng suốt mấy chục năm, cho tới một ngày được thấy mặt trời lần đầu tiên trong đời thì cứ như thiêu thân mà lao đến, nắng càng chói chang thì càng hận không thể quăng dù đi mà phơi mình thành xác khô luôn!!

Con hàng này gặp phải kỳ tích gì mà có thể sống tới bây giờ vậy?

Lâm Phong thực sự rất tò mò đó!

Leah biết đội trưởng thần kinh thô nhà mình sẽ không thốt được câu an ủi nào tử tế, cô liền quay đầu tìm cánh tay ấm áp duy nhất của người tốt số một trong đội ngũ.

“Cá... Bọn họ đều bắt nạt...”

Lời còn chưa dứt, nước mắt vẫn rơi nhưng Leah không kể lể nổi nữa. Vì người sẵn lòng nghe cô khóc lóc kể lể biến mất rồi!!

Đến giờ Lâm Phong cũng mới nhận ra, hắn sắp phát điên luôn rồi: “Con hàng người cá kia kia đâu????”

“Tối qua lúc chúng ta đi xuyên Hắc Ám Sâm Lâm đó, cá nó thấy sông nên không dám qua đây.” Chàng trai ngâm thơ rong tên Duy Cơ, và khi ở cạnh năm người bọn họ, Duy Cơ mới chịu bộc lộ bản chất mặt liệt của mình. Đã mặt liệt còn ít nói, nếu không cần nói thì Duy Cơ có câm cả ngày cũng được. Thật ra con hàng này chẳng giống thiên sứ chút nào cả, tất cả đều là diễn cả thôi! 

Lâm Phong suy sụp: “Tôi quên mất con cá đó có chứng sợ nước. Tại sao lúc đó cậu không nói?”

Mặt – Duy Cơ – Liệt: “Hôm qua chưa tới lượt tôi làm người giám hộ.”

Lâm Phong: “!!! Chưa tới lượt làm người giám hộ thì cũng phải có tình yêu thương gia đình mà giúp trông chừng con cá đó chứ!!?”

Lâm Phong tức hất bàn:  (╯‵□′)╯︵┻━┻ 

Sao mình lại dẫn theo mấy con hàng cực phẩm này cơ chứ!!!

Bảo bảo tổn thương mà bảo bảo không nói (╥ω╥)

“Nhớ lần thứ 200 người cá mất tích không, anh nói gì? Anh nói anh chưa tới lượt làm người giám hộ, anh không quản.”

Lâm Phong nhíu mày: “Tôi là đội trưởng, đương nhiên tôi có quyền nói vậy, còn cậu là gì cơ chứ?” Giọng điệu hắn cực kỳ đê tiện, cực kỳ không biết xấu hổ.

Đúng thật sáu người này mà đi chung được với nhau thì phải coi là kỳ tích sống luôn.

Một kẻ ngâm thơ rong mặt liệt chuyên bôi nhọ người khác: Duy Cơ.

Một con ma cà rồng yêu thích ánh sáng đến lạ, không ai để ý là hóa thiêu thân nhào tới chỗ sáng tìm chết: Leah.

Một đội trưởng mặt dày vô liêm sỉ không giới hạn: Lâm Phong.

Một cặp anh em sinh đôi: Lộ Đặc Thước và Đặc Phàm Dieskau. Hai anh em, một người bệnh hoàng tử, một nhân yêu thích hóa trang thành nữ.

Cuối cùng là vị đang đi lạc kia, là một người cá.

Đúng, là một người cá, đã vậy còn là một người cá sợ nước.

Bởi người cá sợ nước này có cực kỳ nhiều tật xấu, nên người trong gia tộc sẽ luân phiên nhau làm người giám hộ của con cá này.   

Lâm Phong: “Hôm nay đến lượt ai làm người giám hộ của con cá kia?”

Đặc Phàm Dieskau thẳng thắn thừa nhận “Là tôi.”

Lâm Phong: “Sao không chú tâm trông chừng con cá kia vậy? Bình thường cậu đâu có vậy?”

Đặc Phàm Dieskau: “Một vương tử cao quý lãnh diễm như tôi sao có thể làm bảo mẫu trông trẻ? Quá bần hàn.”

“Hôm qua anh ta ăn nhiều nên đau bụng tiêu chảy.” Duy Cơ không chút lưu tình chọc thủng lời nói dối của vương tử Dieskau.

Đặc Phàm Dieskau: QAQ

Không phải! Thật sự không phải đâu!!  Sao tôi có thể mắc cái bệnh thô tục như vậy chứ?

Đặc Phàm Dieskau cao quý trả lời mọi người: “Không phải đau bụng, tôi chỉ đang bài tiết tinh hoa nhật nguyệt ửng vàng tuyệt đẹp ra khỏi cơ thể...” 

“Được rồi đừng nói nữa.” Lâm Phong phất tay ngắt lời “Đừng tả nữa, càng tả càng thấy buồn nôn... Nếu là cậu làm mất thì cậu tự mang về đi.”

“Không thể.” Đặc Phàm Dieskau dứt khoát từ chối: “Người giám hộ hôm nay mới phải đi tìm. Hôm nay chưa tới lượt tôi làm người giám hộ!!”

“Vậy thì cử một người đi tìm.” Lâm Phong thực sự không muốn nhiều lời với đám người này nữa: “Ai đi?”

Bốn cặp mắt lấp lánh lẳng lặng nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong: “... Quá vô tình.” Biết rồi thể nào cái nồi này cũng ụp lên đầu mình, Lâm Phong phẫn nộ đập bàn: “Cái chủ nghĩa quan liêu sống chết mặc bay này là học ai thế hả?”

Hắn lại bắt đầu vờ vịt ôm ngực: “Thải ra xong bắt người khác chùi đít hộ!! Có ai như mấy người không?”

Đặc Phàm Dieskau chối đây đẩy: “Sao ta có thể làm ra cái việc ô uế như vậy chứ! Là tinh hoa nhật nguyệt đấy ửng vàng...”

Lâm Phong: “Được rồi, tinh hoa nhật nguyệt thì tinh hoa nhật nguyệt! Hôm đó cậu là người giám hộ mà dám làm mất người, thì cậu phải đi tìm chứ, cậu không đi thì ai đi!!” 

Lâm Phong mượn gió bẻ măng, đánh ra con bài chí mạng nhất cho Đặc Phàm Dieskau.

Đám người vẫn đùn đẩy cho nhau, chẳng ai muốn đi tìm cá cả.

Đáng thương nhất vẫn là người cá, nó vẫn đang lủi thủi ngồi xổm ven bờ sông chờ người tới cứu.

Cá căn bản không biết bạn bè của nó, gia tộc của nó vẫn đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, chẳng ai muốn tới ứng cứu.

Quyết định của gia tộc là...

Con cá kia lạc đường là lỗi của nó! Phạt nó phải tự tìm tới đây.

Bốp bốp bốp ——

Tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt. Tất cả mọi người đều bỏ phiếu quyết định vị trí này.

Đường quay đầu tìm người cá không xa, nhưng phiền lắm. Quá phiền luôn!!!

Thôi nói gì thì nói, cùng một gia tộc thì cũng không thể vô tình tới mức đó được.

Đương nhiên Lâm Phong không đi, một boss lớn như hắn không rảnh rang tới vậy. Trùng hợp là nhiệm vụ yêu cầu trở về Hắc Ám Sâm Lâm, tới lúc đó tiện tay tìm con cá kia về cũng cũng được.

Khi nào người luôn gặp xui xẻo vui vẻ?

Chính là đi tìm chết mà kéo được 4 cái mạng làm đệm lưng. Chết là phải chết chùm chết lũ!! 

Mình Lâm phong vui vẻ khiến mấy gia tộc xung quanh nhìn mà thấy ghét.

Cái quái gì vậy chứ? Nhân số gia tộc chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà dám vui vẻ ư? Có biết địa điểm phải tới là đâu không? Hắc Ám Sâm Lâm!

Trước thời điểm Chúc phúc, Duy Cơ ngại nhiều người nên chạy ra chợ hát rong. Đặc Phàm  Dieskau lại thấy nhiều người chen nhau không phù hợp với khí chất tao nhã của cậu ta nên chỉ nhìn một cái rồi rời đi. Lâm Phong thì xui xẻo, chen mãi không vào được, đã vậy còn bị người ta ném đi.

Cả gia tộc chỉ có Leah với Lộ Đặc Thước chen vào được.

Kiếm sĩ Lộ Đặc Thước tiếp nhận Chúc phúc thì không nói, đáng nói ở đây là Leah. Một con ma cà rồng mà dám tiếp nhận Chúc phúc ư? Sống đủ rồi hả? Hết muốn gặp mặt trăng tối nay rồi phải không? 

Leah bị Lộ Đặc Thước tàn nhẫn ném thẳng ra ngoài.

Những gia tộc tiếp nhận Chúc phúc sẽ được bao phủ ánh sáng trắng tinh khiết, duy chỉ nhóm Lâm Phong là xám xịt. Nhìn bần cùng tới mức đáng thương.

Đây mới là lý do chính mà các gia tộc khó chịu.

Một gia tộc nghèo nàn như vậy thì có tư cách gì mà dám đứng đây cười?

Chính vì biểu hiện của Lâm Phong cực kỳ quá đáng như vậy nên mới bước vào rừng đã bị mấy người thú cao lớn chặn lại. 

“Này! Thằng kia, đứng lại.”

Người thú dùng cơ ngực cường tráng đẩy Lâm Phong trở lại: “Tên là gì đây?”

Lâm Phong xoa xoa cái mũi bị va trúng: “Lâm Phong.”

Tên quái quỷ gì vậy?”

Đại lục này ở phương Tây, tên Lâm Phong đậm chất phương Đông nên bị cười nhạo cũng là dễ hiểu.

Đám người thú chặn Lâm Phong cười sặc sụa, cười cực kỳ chói tai.

“Gà giò nhỏ, chúng ta là gia tộc dẫn đường bên trong hàng rào. Nhìn xem, gia tộc tiểu bạch kiểm mấy người sao tới nổi Hắc Ám Sâm Lâm cơ chứ, đi được nửa đường đã sợ vỡ mật mà chết hả?”

Người thú nói xong câu này, những người thú xung quanh lại ngửa cổ lên trời mà cười.

Lâm Phong không hiểu bọn họ cười cái gì, nhưng rất thông cảm cho bọn họ. Nhi đồng thiểu năng cần được chúng ta bảo vệ, cần được chúng ta thông cảm!!!

Cả Đại lục này đều biết người thú là một đám ngu si tứ chi phát triển.

Các người thú cười muốn vỡ chợ, là vì nhìn gia tộc của Lâm Phong rất đáng cười.

Một bé gái chưa tới mười bốn tuổi. (Chẳng ai biết đây là một lão ma cà rồng hơn 300 tuổi.)

Một tiểu mỹ nữ nhu nhu nhược nhược (Nhân yêu.)

Ba tên tiểu bạch kiểm (Duy Cơ cùng hai anh em Lộ Đặc Thước – Đặc Phàm Dieskau.)

Một tên gà giò (Lâm Phong)

...

Cái gia tộc chó má gì vậy chứ!!!

Tiếng cười của người thú muốn banh cái tai: “Này, gia tộc mấy người có đi cùng chúng ta vào rừng không? Chỉ cần mỗi ngày trả cho chúng ta ba kim tệ cùng một vài tinh thạch là được, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người vào đó!!”.

Leah nhìn bọn họ với vẻ mặt đầy xem thường.

Hắc Ám Sâm Lâm? Nguy hiểm? Mấy người đó kể chuyện cười nước nào vậy?

Lâm Phong vui mừng nhìn người thú, đôi mắt sáng long lanh diễn cực kỳ thật trân: “Thật sao? Đại ca à, thật sự rất cảm ơn các anh. Rất cảm ơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi