PHÒNG LIVESTREAM CÁ MẮM

Thấy Trương Mậu Lâm vẫn tĩnh tọa điều tức, Diệu Khê không đành lòng mà túm cậu đứng lên: “Đừng có ngồi nữa, trong trận pháp này, ngươi càng điều tức thì linh lực tiêu hao càng nhanh.”

Trương Mậu Lâm bây giờ đã yếu đến độ mới chỉ cử động nhẹ thôi đã thở hồng hộc, bị Diệu Khê kéo mạnh như vậy chắc chắn là động tác mạnh. Dù gì thì cũng chẳng phản kháng được, Trương Mậu Lâm mặc kệ lồng ngực thiếu dưỡng khí, cố gắng nói chuyện: “Ngươi có biện pháp rời đi?”

Diệu Khê vươn tay, xé một mẩu vỏ cây khô, chỉ vào nó mà nói: “Trận pháp tồn tại chỉ vì phục vụ một vật bên trong, hoặc là tìm ra nó rồi bóp chết, hoặc là tìm điểm yếu của trận pháp mà phá, bằng không sẽ chết khô ở nơi đây.”

Trương Mậu Lâm: “Ngươi có thể sử dụng linh lực không?”

Diệu Khê: “Không thể, nhưng thể lực để chạy vẫn thừa sức.” Không làm được thì chạy.

Trương Mậu Lâm: “Nhưng bây giờ linh lực hoàn toàn không có, nơi này lại bị mê trận bao quanh, chỉ dựa vào bản thân sao có thể trốn nổi?”

Diệu Khê nháy mắt: “Đúng thật không thể ra, nhưng nếu cả vùng rừng rậm này biến mất thì sao?” 

Trương Mậu Lâm: “… Cái…”

Diệu Khê vung tay, đột nhiên xuất hiện một vò rượu: “Đem cả ngọn núi này thiêu trụi thì sao?”

Rượu là chất dẫn cháy. Hai mắt Trương Mậu Lâm phát sáng, nhìn chằm chằm vò rượu: “Rượu này... Ngươi có bao nhiêu?”

Diệu Khê: “Hôm qua thủ hạ mới sắp xếp lại cho ta khoảng trăm vò Ngọc Quỳnh.”

Ngọc Quỳnh là tinh túy nhất phẩm của Lăng Yên các, từng giọt đều là hấp thụ linh khí nhật nguyệt đất trời mà tụ thành. Người đời ca ngợi nó là rượu tiên nước thánh chốn thiên giới nên Các chủ Lăng Yên các mới đem rượu này đặt tên Ngọc Quỳnh.

Thứ đồ này phải bảy khối linh thạch cao cấp mới có thể đổi một vò, đã vậy Lăng Yên các còn giới hạn số lượng bán. Mỗi lần rượu Ngọc Quỳnh xuất hiện thì đều là cung không đủ cầu, xưa nay vẫn thế.

Coi như người suốt ngày ở rịt trong nhà như Trương Mậu Lâm cũng từng nghe danh thứ rượu này, ngay cả người sinh hoạt xa xỉ như Trưởng lão còn không nỡ uống nhiều, thỉnh thoảng mới nhấp vài ngụm, vậy mà Diệu Khê lại không thèm quan tâm, thẳng tay muốn dùng nó làm chất dẫn cháy. Tích bao lâu mới đủ trăm vò cơ chứ? Thế gian đồn Tà đạo có tiền, tuyệt đối là thật. 

Mấy trăm vò, quá đủ, thậm chí là thừa để đốt trụi mảnh rừng này. Chỉ cần đúng hướng gió, có muốn đốt trụi thảo nguyên bên cạnh cũng không thành vấn đề.

Thôi vậy, đốt thì cứ đốt, dù gì cũng không phải của cải nhà mình. Chủ nhân không đau lòng thì việc gì Trương Mậu Lâm phải ăn no rửng mỡ đau lòng hộ y. Cậu chỉ ngỡ ngàng với độ bạo tay của Diệu Khê trong phút chốc thôi, đến khi nghĩ thông rồi thì nhanh chóng hồi thần, muốn tiến lên tiếp lấy vò rượu. Diệu Khê nhanh hơn một bước, thẳng tay dốc ngược vò rượu, đổ hết xuống đất.

Quả thật Ngọc Quỳnh danh bất hư truyền. 

Hương rượu say đắm lòng người nhanh chóng vấn vương nơi chóp mũi khiến Trương Mậu Lâm không tự chủ được mà hít sâu một hơi. Chỉ hương thơm đã khiến người ta khoan khoái, nhớ mãi không quên. 

Rượu lẫn với bùn đất, hương thơm sâu càng thêm sâu, trong lại chứa một ý vị tinh tế đến lạ thường.

Diệu Khê đổ hết xuống đất, tiêu sái vứt cái vò rỗng ra sau lưng: “Rót rượu cứ để ta, việc của ngươi là tích lũy thế lực, đợi ở chỗ này châm một cây đuốc là được.”

Tu giả hoàn toàn mất đi linh lực có khi còn thê thảm hơn lão hổ già chục lần. Lão hổ không còn răng, nhưng chí ít còn móng vuốt để mà đối phó với kẻ địch, còn tu giả thì sao? Linh lực không dùng được, ngoại trừ kiếm hoặc chính thân thể thì chẳng còn thứ gì có thể dùng được.

Trương Mậu Lâm theo Diệu Khê được khoảng thời gian này cũng đủ hiểu y, biết đây là thuật pháp của bên Tà đạo nên yên tâm mà đem bước rải rượu trọng yếu nhất giao cho y, còn mình đứng gọn sang một bên.

Chỉ ngửi thôi mà Trương Mậu Lâm tưởng chừng như mình phảng phất say rồi.

Cuối cùng Diệu Khê dọn sạch cỏ cây quanh hai người, tránh cho lửa bén tới.

Trương Mậu Lâm châm lửa, ném thẳng cây đuốc tới phần đất nhiều rượu nhất.

Lửa nhanh chóng bén rượu mà bùng lên dữ dội.

Lửa lớn rừng rực nhanh chóng lan rộng, từng dòng khói dày đặc bốc lên cuồn cuộn, càng đốt càng cháy, càng cháy càng lớn.

Bên ngoài trận pháp, Lệ Minh Viễn cùng Phương Trường phát hiện bất thường, thấy xa xa từng luồng khói đen ngùn ngụt bay lên, bao phủ khắp không gian.

Có người đang đốt rừng phá trận pháp!! Rất có thể là nhóm Diệu Khê.

Để xác nhận, Lệ Minh Viễn nhìn con chim dẫn đường, có vẻ đúng là họ rồi.

Cơ bản đã có thể xác định đám cháy này là do họ gây nên.

Phương Trường kinh ngạc nhưng kinh hỉ vẫn chiếm phần hơn. Cậu vội vã vận linh khí, hướng về phía đó lớn tiếng truyền âm: “Tới bên này!!!”

Phương Trường liên tục truyền âm: “Tới bên này, tới bên này!!”

Trong rừng sâu, hai người nghe thấy tiếng gọi liền bất ngờ. Diệu Khê vui mừng, vốn không biết bọn Phương Trường có theo sau không, giờ thì rõ rồi: “Ha, ta biết ngay chắc chắn họ sẽ bám đuôi theo mà! Nguyên bản ta còn lo lắng nếu đụng trúng chủ nhân trận pháp thì nên làm thế nào cho phải, hiện tại không cần quan tâm tới vấn đề này nữa rồi.”

Trùng hợp hơn chính là tiếng vọng truyền âm của Phương Trường phát ra từ hướng ít cây nhất, và vì ít cây nên lửa không bén tới nhiều, rất thuận tiện cho hai người chạy.  

Càng xảo chính là, Phương Trường tiếng la phương hướng cây cối tương đối ít ỏi, liền bị Diệu Khê chém rơi rất làm thêm chân không mang. Vừa vặn lúc này cái phương hướng này đại hỏa bởi vì không có gì có thể thiêu, từ từ yếu bớt.

Diệu Khê không thèm hỏi ý kiến Trương Mậu Lâm, cứ thế mà bế công chúa với cậu, nhanh chóng chạy về phía âm thanh Phương Trường vọng tới.

Phương Trường thét tới tiếng thì mười thì Lệ Minh Viễn ngăn lại: “Đủ rồi, bọn họ đang tới.”

Phương Trường dừng truyền âm, nháy mắt với boss đại nhân sau đó dự định tiến tới nghênh đón. Hai người đang quỳ trên đất thấy Lệ Minh Viễn và Phương Trường đi rồi cũng không biết phải làm sao, đành vội vàng đi theo.

Diệu Khê ôm Trương Mậu Lâm lao nhanh, quá nửa đoạn đường đều là vết tích lửa thiêu cháy đen. Khói đen cuồn cuộn vấn vít lượn lờ, cây nào cây nấy thành ngọn đuốc ngùn ngụt, tàn đỏ cháy rực.

Cuối cùng Diệu Khê cũng thấy thứ mà y muốn thấy – đường kết giới trận pháp.

Đường kết giới chếch với rừng cây cháy đen một khoảng. Phía ngoài của đường kết giới cây cối vẫn xanh um, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi lửa chút nào.

Diệu Khê nhìn đường kết giới, nhanh chóng xác định trong gang tấc: “Chính là chỗ này.”

Phía ngoài, Phương Trường và Lệ Minh Viễn vẫn đứng yên chờ. Sau họ có hai người đang hèn mọn quỳ trên mặt đất, nếu Trương Mậu Lâm không lầm thì đó chính là hai vị Trưởng lão theo Chưởng môn tham gia tu bổ kết giới. 

“Trưởng… lão?”

Không phải các Trưởng lão đang bận tu bổ kết giới sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Diệu Khê không để tâm tới ánh mắt ngạc nhiên của Trương Mậu Lâm, trực tiếp bế cậu tới kết giới đó rồi cố gắng đi qua, thử mấy lần, phát hiện đi không nổi mới đành bỏ cuộc.

Lúc ở trên không trung, Diệu Khê và Trương Mậu Lâm chỉ là bị thụ lực ảnh hưởng, vẫn còn cơ hội đến thoát thân. Hiện tại hai người đã ở bên trong trận pháp, tình hình đã khác, hơn nữa trận pháp này sẽ từ từ ăn tươi nuốt sống toàn bộ sinh linh trong trận, không thứ gì có thể thoát nổi.

Trương Mậu Lâm ép mình chống người nhổm dậy nhìn về phía Phương Trường cùng Lệ Minh Viễn mà hỏi: “Thuyên trưởng lão, Lộ trưởng lão, sao hai người lại ở đây?”

Hai vị Trưởng lão chỉ biết cúi thấp đầu, quỳ gối với Lệ Minh Viễn, hoàn toàn lơ đi câu hỏi của Trương Mậu Lâm và chắc chắn sẽ không cho cậu bất kỳ một câu trả lời nào.

Trương Mậu Lâm đang định hỏi lại thì đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động dữ dội. Lửa trong trận pháp dần cũng bởi vậy mà dần tắt.

Mặt đất trần trụi lộ ra một sinh vật khổng lồ ngọ nguậy điên cuồng.

Cơ thể sinh vật cũng như đám than kia, cháy đen màu gỗ. Rất có thể trước khi ngọn lửa bùng lên, nó vẫn được bao phủ bởi đủ loại cây cối rậm rạp.

Nếu không phải trực tiếp nhìn thấy, Phương Trường cũng chẳng ngờ được đó là vật sống. Nếu bình thường lướt qua, người ta sẽ chỉ đơn giản mà nghĩ nó đơn thuần chỉ là một sườn núi nhỏ.

Liệt hỏa cháy rực thức tỉnh con quái vật trên người mọc đầy cây cối này.

Quái vật oằn mình trong đám cháy, nó càng quẫy, mặt đất càng rung động theo đó.

Trong trận pháp, đột nhiên hai chân Trương Mậu Lâm mềm nhũn, đau đớn che ngực quỳ gục trên mặt đất.

Bởi vì chịu công kích của ngọn lửa nên con quái vật mới ngủ mê tỉnh lại muốn điên cuồng hấp thu sức sống từ trận pháp, nhanh chóng tự chữa thương.

Linh hồn của Trương Mậu Lâm đã gặp tổn thương đến độ không chịu nổi nữa mới gục xuống.

Diệu Khê không để ý đến Trương Mậu Lâm đang kháng cự y, cưỡng ép ôm cậu vào lòng.

Con quái vật mới thức tỉnh linh cảm chỗ nào linh khí dồi dào thì điên cuồng vọt tới chỗ đó.

Diệu Khê cau mày nhìn con quái vật xấu xí đó: “Hóa thần?”

Thời kỳ Hóa thần khó đối phó, nhưng không phải hoàn toàn không đối phó được. Phương Trường vừa mới nhìn thấy nó đã lanh tay lanh chân lôi pháo đài người xem khen thưởng ra.

Phương Trường nhắm pháo đài thẳng đến con sâu kia, hét lớn: “Có là Hợp thể kỳ cũng phải tiêu diệt cho bằng được!!!”

Dứt lời là châm ngòi, bắn thẳng tới trận pháp.

Một tia laser đường kính năm, sáu mét cuồn cuộn nổ tung, khói bụi mù mịt không thấy nổi tình hình bên trong.

Phát nổ thứ nhất, kết giới trận pháp lay động kịch liệt.

Phát nổ thứ hai, phát nổ thứ ba, kết giới trận pháp trực tiếp nát vụn.

Phương Trường thành thục sung năng, nổ phát thứ tư.

Con sâu khổng lồ cảm nhận được nguy cơ, thời khắc thấy kết giới nát vụn liền quay lưng bỏ chạy. 

Nhưng muộn rồi.

Hành động thực tiễn là cách kiểm nghiệm chân lý chuẩn nhất và nhanh nhất, Phương Trường dùng hành động chứng minh vị thổ hào tặng pháo kia nói rất đúng, không quản nó là thứ gì, trực tiếp cho ngòi đạn là thành tro ngay.

Có tiền là có thể tùy hứng như thế đấy. Quá đã!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi