PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

- Lấy ta!

Lý Khỏa Nhi tức giận quay mặt qua chỗ khác, hai tay khoanh lại trước ngực nói:

- Chuyện ngày hôm qua rất nhiều người đã biết. Ngươi đánh ta ngất cũng nhiều người rõ, chuyện này nếu truyền đi thì ta sao còn mặt mũi nhì ai? Trừ phi ngươi lấy ta, bằng không thì ta nhất định liều mạng muốn phụ vương cùng hoàng đế...

- Chém đầu ta phải không?

Tần Tiêu không kiên nhẫn ngắt lời Lý Khỏa Nhi:

- Từ chém này nói nhiêu lần, ngươi không thể đổi chút uy hiếp mới lạ hơn sao?

Lý Khỏa Nhi trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu:

- Kỳ thật ta đã sớm biết, phụ vương cùng hoàng đế đều muốn cho ngươi lấy ta. Ngươi một mực ra sức khước từ không đồng ý. Như thế nào bổn quận chúa xấu như thế sao? Hậu duệ quý tộc danh sĩ tài tử muốn kết hôn với ta nhiều không kể xiết, ngươi chỉ là gia nô của Đông cung, không ngờ còn cự tuyệt! Thật sự là tức chết ta! Ta bất kể, hôm nay ngươi hoặc là đáp ứng lấy ta hoặc là theo ta trở về gặp phụ vương cùng hoàng đế, chém...

Lý Khỏa Nhi buồn bực hừ một tiếng, đem câu nói kế tiếp dừng lại.

Tần Tiêu lắc đầu, dở khóc dở cười nói:

- Hôm nay ta bệnh rồi, phải nghỉ ngơi. Muốn ta tiến cung thì mang thánh chỉ lại đây, Tần Tiêu xuất thân bần hàn, thân phận thấp kém. Thật sự là không xứng với quận chúa điện hạ. Quận chúa nên tìm người khác thì hơn.

- Tức chết ta, tức chết ta, thật sự là tức chết ta!

Lý Khỏa Nhi vỗ bàn nhảy lên quát:

- Một tiểu bạch kiểm gia nô chướng mắt bổn quận chúa, nói ra thật sự là không có cách nào. Tần Tiêu, ta. Ta... Ta không để yên cho ngươi! Ta muốn đốt trạch tử của ngươi.

- Ai to gan như vậy, muốn đốt phủ đệ của Tần tướng quân?

Bên ngoài tiền đường truyền đến một tiếng gầm lên hùng hậu:

- Không phải là chán sống rồi hả?

Tần Tiêu cùng Lý Khỏa Nhi đồng thời nhìn ra bên ngoài, thì ra là Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ đến! Lý Trọng Tuấn đang sải bước đi tới.

- Là muội, Khỏa Nhi, làm sao muội lại đến nơi đây. Giữa ban ngày chạy đến nơi đây đến náo cái gì? Thật sự là không ra thể thống gì!

Lý Trọng Tuấn trầm giọng răn dạy:

- Còn không mau hồi cung đi!

Lý Khỏa Nhi nhếch miệng:

- Chuyện của ta, ai cần ngươi lo? Chỉ cho phép ngươi mỗi ngày tại ngoài cung khoái hoạt, ta thì không thể đi ra sao? Thật sự là buồn cười!

Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn huynh muội hai người cãi nhau.

Lý Trọng Tuấn nghiêm mặt, thấp giọng cả giận nói:

- Còn ngại không đủ mất mặt sao. Mau trở về cho ta!

Lý Khỏa Nhi nghe xong lại nổi giận, nàng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lý Trọng Tuấn:

- Lý Trọng Tuấn, ngươi chỉ là tiểu dã chủng của hậu phi sinh ra cũng dám quản chuyện của ta? Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ làm tướng quân chỉ huy nam nha, trong mắt quận chúa ngươi vẫn chỉ là một cái bao cỏ.

- Láo toét!

Lý Trọng Tuấn giận dữ, hắn vung tay tát Lý Khỏa Nhi một cái, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thở hổn hển một hồi.

Trên mặt của Lý Khỏa Nhi xuất hiện mấy dấu ngón tay, lập tức nàng khóc lớn chạy ra bên ngoài:

- Tiểu dã chủng, Tần Tiêu, bổn quận chúa không để yên cho các ngươi.

Tần Tiêu vừa thấy sự tình huyên náo lớn rồi, cùng Lý Long Cơ tiến lên tới khuyên Lý Trọng Tuấn, để cho hắn hạ hỏa.

Lý Trọng Tuấn vô cùng phẫn hận ngồi xuống, một quyền chùy đập lên bàn:

- Đó là Vi thị tiện nhân kia mê hoặc thái tử, nuông chiều tiểu tiện nhanh thành bộ dáng này. Mỗi ngày gây chuyện khắp nơi sinh sự làm mất mặt đông cung.! Đáng hận! Vừa rồi thực nên bổ cho nó một chưởng.

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Vi thị? Chính là Vi Hậu nổi tiếng trong lịch sử Đại Đường sao? Nguyên lai Lý Trọng Tuấn là thứ tử, trách không được Lý Khỏa Nhi kiêu ngạo như vậy...

Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ tốt khích lệ một hồi, cuối cùng để cho Lý Trọng Tuấn chậm rãi tiêu tan hỏa khí. Tần Tiêu gọi gia nhân đóng đại môn lại, ba người tới tòa lầu gỗ nho nhỏ ở trong hậu đường, hắn chậm rãi kể lại chuyện hôm qua và gọi Lý Tiên Huệ tới.

Sau khi nghe xong, Lý Tiên Huệ cau mày, nói khẽ:

- Tam ca, Khỏa Nhi từ nhỏ đã có tính tình như thế, không phải anh không biết. Hơn nữa tuổi của nó còn nhỏ, huynh không nên tức giận như thế. Trước mặt mọi người đánh nàng một bạt tai, trở về khẳng định tìm phụ thân cùng mẫu thân khóc lóc thêm mắm thêm muối, đến lúc đó lại tìm huynh trả thù.

- Chẳng lẽ ta lại sợ nó.

Lý Trọng Tuấn lại tức giận, thậm chí trừng mắt nhìn Lý Tiên Huệ:

- Tiên nhi, không phải Tam ca nói muội. Chính do muội và đại ca quá nuông chiều nó, thấy nó từ nhỏ chịu khổ, một mực che chở nó. Nhìn xem bây giờ thành tình tình gì? Sáng nay ta đi đông cung chỉ thấy nó đang tìm phụ thân khóc lóc kể lể giày vò, bảo là muốn đem Tần Tiêu trói lại đi giao cho nàng xử trí. Cũng may phụ thân không có xằng bậy như nó....

Lý Tiên Huệ cả kinh hỏi:

- Tần đại ca, chuyện gì xảy ra? Sao huynh lại đắc tội Khỏa Nhi?

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ một hồi, đem chuyện ngày hôm qua nói ra.

Lý Tiên Huệ xấu hổ lắc đầu cảm thán, nàng sâu kín nói:

- Kỳ thật Khỏa Nhi cũng rất đáng thương, mẫu thân ban đầu trên đường lưu vong sinh hạ nàng ở trên xe ngựa. Lúc ấy tìm không thấy một mảnh vải làm tã lót cho nàng. Thời tiết rét lạnh dị thường, phụ thân tự mình cởi y phục trên người choàng cho nàng. Vì vậy mới gọi là gọi " Khỏa Nhi ". Bởi vì nàng nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ lại lưu vong bốn phía chịu nhiều đau khổ, chúng ta đều một mực bảo vệ nàng, cha mẹ đối với nàng cũng đặc biệt cưng chiều. Không nghĩ tới lại có tính tình như bây giờ.

- Tiên nhi, nghe ta nói đây...

Lý Trọng Tuấn tức giận lên tiếng:

- Từ hai năm trước sau chuyện của muội, lòng phụ thân cũng tan vỡ. Muội là nữ nhi ôm sủng ái nhất, từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện lại thiện lương dịu dàng. Từ khi xảy ra chuyện kia, mọi tâm tư của ông đều đặt lên người Khỏa Nhi khiến cho nàng càng ngày càng ngang ngược càn rỡ. Nếu không thu liễm một chút thì sớm muộn gì cũng gây chuyện lớn.

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: xem ra, Lý Khỏa Nhi cùng Lý Trọng Tuấn ng là mâu thuẫn không nhỏ nha... Lý Trọng Tuấn tính tình nóng nảy, chuyện tình nhìn không quen thì quả quyết không cho phép. Tiểu thái muội Lý Khỏa Nhi lại làm xằng làm bậy khiến hai huynh muội cãi nhau khó mà thu thập. Chuyện của ta thôi thì cứ nói cho thái tử, mời hắn ra mặt điều giải miễn cho càng náo càng lớn, cũng không có chỗ tốt.

Thấy mọi người càng nói càng phát hỏa, Lý Long Cơ đi ra hoà giải:

- Những chuyện không vui này trước hết để đó không nói a. Tam ca, hôm nay chúng ta đến thăm bệnh người, đừng chút ít khó chịu để cho người bệnh thêm chán chường, làm tổn thương thân thể!

Lý Trọng Tuấn cười ha ha nói:

- Nói đúng, nói đúng! Những chuyện gia sự nhỏ như lông gà vỏ tỏi này nói càng nhiều càng mất mặt. Tần huynh đệ, bệnh của ngươi chính là hạn phúc sao? Tiên nhi khẳng định cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi hầu hạ bên cạnh a? Không nhớ rõ mời anh vợ như ta tới uống chén rượu mừng thiếu nợ luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi