PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

Bên ngoài Trường Sinh Điện, Lý Tự Nghiệp cầm chiến bào đỏ tươi tới cho Tần Tiêu. Lý Đa Tộ dẫn binh cấm vệ, chứng kiến Tần Tiêu đi ra, tam phẩm vũ Lâm tướng quân ngược lại tiến lên đây chào hỏi :

- Tần tướng quân, bệ hạ gọi ngươi ở lâu như vậy là vì bản án của hai tên kia sao? Nàng biết rõ ngươi tự tay giết hai người có trách tội ngươi không?

Tần Tiêu chắp tay trở về đáp lễ, cười khổ lắc đầu:

- Không có, bệ hạ không có nói chuyện của hai người kia. Chỉ là kéo ta đi nói chuyện nhà...

Lý Đa Tộ ngây ngẩn cả người:

- Nói...chuyện nhà?

Tần Tiêu cười cười, gật gật đầu, xoay người cỡi Đạm Kim Mã:

- Lý tướng quân, ta trước mang các huynh đệ trở lại Tả Vệ Suất , cáo từ!

Lý Đa Tộ vừa chắp tay:

- Tần tướng quân tạm biệt! Có thể cùng tướng quân sóng vai chiến một trận, thật sự là vinh hạnh của Lí mỗ.

- Lý tướng quân quá khách khí! Lý tướng quân mới là trụ cột của quốc gia Đại Chu ta, Tần Tiêu hà đức hà năng?

Khách sáo vài câu, Tần Tiêu hướng Trường Sinh Điện chuẩn bị lệnh tướng sĩ Tả Vệ Suất, hắn vung tay lên:

- Các huynh đệ, thu binh hồi doanh!

Tần Tiêu vỗ ngựa, chiến bào màu đỏ tươi bào đón gió bay múa, sau lưng Lý Tự Nghiệp và Đặc Chủng Doanh chặt chẽ đi theo sau lưng. Hai nghìn thiết kỵ uy vũ hùng tráng đi trên đường, rời khỏi Huyền Vũ môn.

Lý Đa Tộ nhìn bóng lưng đám người Tần Tiêu rời đi, hắn chậm rãi lắc đầu, thở dài:

- Hổ tướng. . . Kỳ tài! . . .

Huyền Vũ môn lồng lộng, mặt trời đỏ lơ lửng trên cao, vạn đạo kim quang chiếu lên vết máu loang lổ ở cổng thành, cảnh tượng thê lương cùng bi tráng. Thủ thành vệ sĩ xa xa chứng kiến đám người Tần Tiêu thì mở cửa thành nổi lên trống quân. Mỗi người tướng sĩ Tả Vệ Suất ngẩng đầu ưỡn ngực, kể cả con ngựa dưới háng cũng khí phách hiên ngang, đắc ý phi phàm.

Một chuyến thiết kỵ ra bắc môn, tiến ra đường cái Trường An.

Hôm qua ban đêm, binh biến bão tố lập tức truyền toàn bộ thành Trường An. Hiện tại trên đường cái người ở thưa thớt, chỉ vẹn vẹn có mấy người đi đường cũng hốt hoảng bỏ chạy, có phần hương vị trong loạn thế. Tần Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ: trận này náo xuống, có lẽ đã dọa những thần tử cùng dân chúng bình thường không có tham dự biến cố. Ta. . . Ta rõ ràng tự tay làm diễn viên chính để cho lịch sử phát sinh chuyển hướng chính biến đình sao?

Chu Tước hoàng thành cửa thành đóng chặt đề phòng sâm nghiêm. Tần Tiêu suất người tới dưới cổng thành, trên lầu lập tức đưa ra vô số cung nỏ:

- Hãy xưng tên ra, nếu không giết không tha!

Tần Tiêu đang chuẩn bị nói chuyện, trên cổng thành một người phẫn nộ quát:

- Lớn mật, còn không lui xuống! Đây là Tả Vệ Suất Tần tướng quân lĩnh Khải Hoàn chi sư đắc thắng trở về!

Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, là Lý Trọng Tuấn!

Lý Trọng Tuấn trên cổng thành, xa xa hướng Tần Tiêu chắp tay lạy dài, lớn tiếng nói:

- Mở cửa thành ra, nổi trống trợ nhạc, hoan nghênh Tả Vệ Suất tiến cung!

Đám người Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp nhao nhao xuống ngựa chắp tay đáp lễ.

Chu Tước đại môn bị mở ra, trống trận rung trời vang lên, tấu Khải Hoàn chi khúc! Tần Vương Phá Trận Nhạc quen thuộc.

Lý Trọng Tuấn áo bào màu vàng tự mình đi tới trước cửa thành lâu tới trước mặt Tần Tiêu, nắm tay của hắn vỗ vai Tần Tiêu nói:

- Hảo huynh đệ khổ cực! Mời vào thành.

Tần Tiêu gật đầu nói:

- Điện hạ nói quá lời rồi.

Dứt lời hắn vung tay lên:

- Tả Vệ Suất xếp thành hàng vào thành!

Lý Trọng Tuấn cũng trở mình lên ngựa, hơn nữa tự mình cùng Tần Tiêu đi chung.

Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn cứ như vậy dẫn Tả Vệ Suất dọc theo Thừa Thiên môn đi qua Hồng Lư Tự, Ngự Sử đài, Thượng thư tỉnh, môn hạ tỉnh, đến trước cửa cung Thái Cực Thừa Thiên. Cửa cung mở rộng ra, hai bên chỉnh tề hơn vạn binh mã, áo giáp ngăn nắp, binh qua lóng lánh, tinh kỳ phần phật, uy phong lẫm lẫm, là binh mã đông cung Hữu Vệ Suất.

Đỉnh đầu của binh mã có hoàng miện che, Lý Hiển đứng trên bảo tọa bước tới vài bước:

- Tần tướng quân, các tướng sĩ Tả Vệ Suất các ngươi khổ cực rồi.

Đám người Tần Tiêu cuống quít xuống ngựa quỳ xuống đất bái:

- Thái tử mời về bảo tọa!

Thái tử vài ngày sau là hoàng đế, rõ ràng dùng lễ tiết long trọng như vậy hoan nghênh Tần Tiêu cùng Tả Vệ Suất! Quân vương xuống bảo tọa nghênh đón chỉ dùng hoan nghênh sứ thần quốc gia hoặc là hoàng tộc quý thích.

Lý Hiển nhanh đi vài bước đến trước mặt của Tần Tiêu, tự mình nâng Tần Tiêu dậy:

- Chúng ái khanh đứng lên.

Tả Vệ Suất tướng sĩ đồng loạt mà đứng dậy:

- Tạ thái tử điện hạ!

Lý Hiển dắt tay Tần Tiêu đi về phía trước:

- Tần tướng quân lần này khôi phục Lý Đường giang sơn, ngươi cùng Tả Vệ Suất công lao hàng đầu, ta sẽ không quên, ít ngày nữa ta ngồi lên long bảo sẽ ban thưởng trọng hậu.

Dứt lời Lý Hiển vung tay lên:

- Đông cung Vệ suất cho Tả Vệ Suất mở đường nhường đường.

Hơn vạn binh mã chỉnh tề tránh sang hai bên nhượng xuất một con đường.

Lý Hiển nói với Tần Tiêu:

- Tần tướng quân, một đêm chém giết các tướng sĩ đều khổ cực. Ngươi lĩnh bọn hắn trở lại Tả Vệ Suất Phủ nghỉ ngơi đi. Trải qua trận này, Tả Vệ Suất đã nổi danh nhất trong Vệ suất của hoàng thành, là quân đội quang vinh nhất làm cho ta cảm thấy tự hào.

- Tạ điện hạ khích lệ!

Tần Tiêu chắp tay hành lễ rồi trở mình lên ngựa:

- Tả Vệ Suất hồi doanh!

Sừng trâu thổi lên, trống trận ầm ầm, Tả Vệ Suất dưới nghi thức phô trương trước đó chưa từng có, đội ngũ chỉnh tề uy phong lẫm lẫm tiến vào Đông Cung Tả Vệ Suất phủ.

Trong lòng Tần Tiêu vẫn muốn nói: trong hoàng cung náo một hồi như vậy, ta xem như danh tiếng lên cao. Lại trở thành danh nhân rồi. Hoàng đế Võ Tắc Thiên trở thành hoàng đế Lý Hiển, xem ra nhân duyên của ta không tệ lắm...

Tần Tiêu tiến vào Tả Vệ Suất phủ, khi đặt mông lên cái ghế dựa lớn, lúc này hắn mới cảm giác mình mệt đến không chịu nổi. Hai ngày hai đêm không có ngủ bôn ba vãng lai tại Hà Nam, Lạc Dương cùng Trường An, lại chém giết một đêm như vậy.

Thật là muốn về nhà a...

Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân đều đến Suất phủ, mỗi người vui vẻ ra mặt, vô cùng lớn tiếng nói giỡn. Đi đến trước mặt Tần Tiêu vừa chắp tay nói:

- Đại nhân!

Tần Tiêu lười biếng khoát tay áo:

- Các huynh đệ đều ngồi đi, các ngươi không phiền lụy sao? Ta ngồi trên lưng ngựa cũng muốn ngủ rồi.

Lý Tự Nghiệp cười ha ha nói:

- Mệt cái trứng thì có, ta không thấy phiền. mỗi ngày giống như vậy ta cũng không mệt mỏi, giết được đã ghiền lại có thể ra oai, những huynh đệ chúng ta đi theo đại nhân thật sự là danh tiếng vọt lên trời.

Điền Trân cũng cười to nói:

- Lý huynh nói đúng ah! Chúng ta Tả Vệ Suất lúc nào nghĩ tới có thể có vinh quang hôm nay, đây hết thảy đều là phúc của đại nhân.

Tần Tiêu cười toe toét miệng, cười ngây ngô vài tiếng:

- Các ngươi cứ giỡn nữa đi, ta không còn khí lực, phải về nhà ngủ ngon rồi. A.... . . Truyền lệnh xuống, hôm nay Tả Vệ Suất toàn thể nghỉ một ngày, thao luyện cũng ngừng lại. Nhưng có một điều phải nhớ kỹ -- không thể ly khai Tả Vệ Suất Phủ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi