PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

Sau đó bước nhanh chạy đi.

Ba người cười ha ha lên. Tần Tiêu vui mừng mà nói:

- Đúng là tiểu nha đầu thú vị, đây chính là lần đầu nàng khen ta!

Tần Tiêu muốn lên nâng Mặc Y, Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Để ta, ngươi đi nghỉ ngơi đi, toàn thân là máu, ta nhìn...cảm thấy có chút run sợ trong lòng.

Tần Tiêu sững sờ một chút: không tệ lắm, Thượng Quan Uyển Nhi hiện tại cùng hai tỷ muội Mặc Y cũng có thể cùng đều hòa hợp ở chung được. Ân, thật đúng là. . . cảnh tượng hoà hợp êm thấm yên ổn phồn vinh a!

Tần Tiêu đi vào đại sảnh, cố hết sức vứt bỏ áo giáp trên người bỏ trên mặt bàn. Trên khải giáp có nhiều vết đao và mũi tên lưu lại, hắn không khỏi nói:

- Phần thưởng của hoàng đế đúng là đẹp mắt, nhưng mà chất lượng thì tồi quá. Hôm nào phải cầm lấy đi sửa chữa mới được.

Thượng Quan Uyển Nhi vịn Mặc Y ngồi xuống, nhẹ đi tới bên cạnh Tần Tiêu, nàng ngẩng đầu lên, lẳng lặng mà nhìn hắn.

Tần Tiêu không khỏi giật mình:

- Nàng làm gì thế?

- Ngươi còn nhớ rõ không. Trước kia đã đáp ứng chuyện của ta?

Thượng Quan Uyển Nhi bình tĩnh nói:

- Ngươi đã nói, muốn cho Uyển nhi ly khai hoàng cung làm nữ tử bình thường, trở thành nữ nhân của ngươi. Hiện tại, ngươi định làm như thế nào?

- Ah, cái này nha. . .

Tần Tiêu không khỏi có chút chuẩn bị không kịp, nhẹ giọng kinh hô một tiếng, sau đó nói:

- Lúc này đại sự chưa định, trên triều đình rất loạn đấy. Chuyện của nàng ... Tạm thời còn không xử lý rất tốt. Đêm qua trong nội cung rất nhiều cung nữ thái giám lạc đường phát hiện trong cung đang kiểm lại nhân thủ. Dùng thân phận hiển hách của nàng, hẳn sẽ có trong danh sách đăng ký vườn ngự uyển a.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nhíu mày, thất vọng ngồi xuống, thở dài:

- Ta biết ngay, chuyện của ta không dễ dàng hoàn thành như vậy. Lần này đại thần tướng quân tham dự biến cố, có vài mọi người đối với Uyển nhi có chút thành kiến. Hiện tại bọn hắn đắc thế rồi. . . Đám người rất có thể khiến cho Uyển nhi không có kết cục tốt ...

- Làm sao có thể?

Tần Tiêu cười to:

- Ta có thể cướp lại nàng từ trong tay hai tên kia, từ Trường Sinh Điện trong cứu ra. Còn không có bổn sự bảo vệ nàng không có việc gì sao? Uyển nhi nàng cứ yên tâm đi, ta đã có kế sách!

Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng nói:

- Kế sách gì?

Tần Tiêu lo nghĩ nói:

- Vũ Hoàng thoái vị, khẳng định chuyển nhà Lạc Dương, bên cạnh sẽ có yếu nhân chăm sóc. Dù nói thế nào, Lý Hiển là con của nàng, Vũ Hoàng chính là thái thượng hoàng, là tuyệt sẽ không lãnh đạm. Ta cho nàng về bên cạnh hoàng đế, để cho ngài che chở nàng, xem ai còn dám động nàng. Hơn nữa những đại thần tướng quân muốn đụng vào nàng, Tần Tiêu ta sẽ đưa một phong thiếp mời . . Hắc hắc! Ai dám không nể vài phần mặt mũi của ta.

- Tùy tùng của Vũ Hoàng. . .

Thượng Quan Uyển Nhi lẩm bẩm nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng mà Vũ Hoàng. . . Vũ Hoàng băng hà thì sau đó sẽ ra sao?

Tần Tiêu lạnh nhạt nhưng mà khẳng định nói:

- Đến lúc đó, nàng có thể trở về bên cạnh ta.


Thượng Quan Uyển Nhi vội la lên:

- Vì sao không phải hiện tại? Ta thật sự không muốn ở trong cung thêm một ngày nào nữa.

Tần Tiêu thở dài một hơi, nói:

- Uyển nhi, chuyện tình trong triều, trong quân còn phức tạp, mọi sự chưa định. Địa phương an toàn tuyệt đối chính là Vũ Hoàng sắp xuống đài, đôi mắt của mọi người đều chằm chằm vào chỗ ấy, không có dám có hành động nào thiếu suy nghĩ. Tam Tư, Thái Bình công chúa cùng hai tên thân tín đều có tâm tư. Ta hiện tại tuy rằng lập được đại công có danh tiensg, nhưng mà nói cho cùng vẫn chỉ là cái vô danh tiểu tốt, không có năng lực bảo hộ nàng, nhưng nàng phải tin tưởng ta, không được bao lâu, ta sẽ để nàng về bên cạnh.

Mây đen trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi nhàn nhạt, nhẹ nhàng mà gật nhẹ đầu:

-Ta tin tưởng ngươi. Kỳ thật ta cũng biết, thời kỳ bất thường như bây giờ , với thân phận nhạy cảm như của ta thì sẽ tạo cho ngươi rất nhiều phiền toái không cần thiết. Uyển nhi minh bạch nên làm như thế nào, tần. . . Tần đại ca, ta biết rõ ngươi là đàn ông trọng tình trọng nghĩa, ta tin tưởng ngươi.

Tần Tiêu vỗ nhẹ nhẹ tay của Thượng Quan Uyển Nhi, sau đó nhìn thoáng qua Mặc Y lẳng lặng ngồi một bên, hắn khẽ nói:

- Những chuyện phiền phức này, chúng ta không nói nữa. Đi thôi, ta nói cho một người cách chơi thứ này.

- Là cái gì?

Hai nữ cùng kêu lên hỏi.

Tần Tiêu mang giấy bút tới, vẽ lung tung trên đó.

Thượng Quan Uyển Nhi ngạc nhiên nói:

- Ngươi vẽ cái gì vậy, một mảnh dài hẹp, từng vòng đấy, ồ, một vạn, hai vạn. . .

Tần Tiêu mặt mày hớn hở cười nói:

- Không có gì, làm phó chơi mạt chược thôi.

- Chơi mạt chược?

Tần Tiêu viết xong, cầm cho các nàng nhìn, sau đó nhanh chóng chạy đến trong phòng bếp tìm được một cây gỗ, ngồi xuống đình viện ở phía tây, xuất ra mã tấu sắc bén của Đặc Chủng Doanh phân phối như một thợ mộc chuyên nghiệp chém chém gọt gọt.


Lý Tiên Huệ cầm quần áo, Tử Địch cầm nước trà đều đến rồi, tứ nữ tử ngạc nhiên vây xung quanh hắn nhìn đồ vật kỳ lạ này.

Làm cả buổi, Tần Tiêu rốt cục làm ra một khối bài mạt chược, hắn vui mừng kêu lên:

- Các nàng nhìn đi, đây là bài mạt chược, thứ tốt dùng để giải trí a! Đây là một vạn, mặt khác theo ta ghi tren giấy thứ tự là đồng tử, điều tử. .

Tứ nữ nghe được không hiểu ra sao, sau đó cùng kêu lên nói:

- Chơi như thế nào?

Tần Tiêu cười ha ha, hắn ngoắc Tử Địch tới:

- Mang theo này khối bài mạt chược cùng danh thiếp của ta, mặt khác lại tiện thể lấy chút bạc làm trung gian gọi tên thự lệnh để hắn họa cái hình vẽ như thế này, làm cho ta một bộ bài mạt chược . Tuy rằng hiện tại dư luận xôn xao, nhưng ảnh hưởng trong hoàng thành không lớn. Hơn nữa có danh thiếp của ta thì hoàng thành sẽ thông suốt, ha ha!

Tử Địch cầm lấy bài mạt chược cùng trang giấy tràn ngập hình vẽ, một bên hiếu kỳ nói:

- Đồ vật này thật là kỳ quái, nhưng có vẻ rất thú vị.


Lý Tiên Huệ vỗ nhè nhẹ mảnh gỗ vụn trên người Tần Tiêu oán trách nói:

- Chàng nhìn mình đi, ở bên ngoài mệt mỏi hai ngày hai đêm, vừa về đến thì bắt đầu với thợ mộc. Hạ nhân nấu nước nóng rồi, đây là quần áo, chàng nhanh đi tắm, sau đó hảo hảo nghỉ ngơi một chút a.

Trong đầu Tần Tiêu lập tức hiện ra nhà tắm vô cùng thoải mái, âm thầm nắm lấy tay của Lý Tiên Huệ, hắn nói:

- Đến Tiên nhi, đấm bóp lưng cho ta, chúng ta cùng nhau tắm ah!

Lý Tiên Huệ lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt:

- Nói cái gì vậy, còn có khách nhân ở chỗ này đó!

Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu cười trộm vài tiếng, dìu lấy Mặc Y đi vào bên trong phòng:

- Chúng ta tiếp theo đi kể chuyện xưa a! Lại nói Pháp Hải, thật ra là cái con rùa đen con rùa tinh tâm nhãn rất xấu, thấy Bạch nương tử cùng Hứa Tiên ân ân ái ái thì hòa thượng đầu trọc sinh lòng ghen ghét rồi mê hoặc Hứa Tiên để cho hắn bỏ Bạch nương tử. Bạch nương tử tức giận muốn nuốt các hòa thượng mập mạp Kim Sơn tự...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi