PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

Thượng Quan Uyển Nhi tức giận trừng mắt nhìn Tần Tiêu một cái, sau đó thấp giọng nói uyển chuyển:

- Đừng có để ta đợi lâu quá nha...

Võ Tắc Thiên làm như không thấy nằm xuống, thì thào:

- Già rồi, ta thật sự là già rồi... Lại muốn ngủ rồi.

Tần Tiêu ra Trường Sinh Điện, cố ý đi tìm Kính Uẩn, nói với hắn hai câu, nói trong chốc lát sẽ có người đem mạt chược đến, sau đó lại gọi Hình Trường Phong đi theo xe đến Tương Tác Giam một chuyến, còn bản thân thì đi tới Thượng thư. Diêu Sùng là Lại bộ thượng thư, đối với chuyện trong nội cung hết sức quen thuộc cùng hiểu rõ, hơn nữa có thể tìm hắn rất dễ. Ở các bộ đảm nhiệm chức vụ là Trương Giản Chi cùng Đường Hưu Cảnh, bình thường chỗ kia người thường không được vào, còn phải cầu kiến thông báo hơi phiền toái một chút.

Vận khí cũng còn tốt chán, vừa lúc Diêu Sùng đang có việc tại Lại bộ, nên trùng hợp gặp được. Diêu Sùng vui mừng nhìn thấy Tần Tiêu:

- Tần tướng quân nha, mấy ngày nay đều không có nhìn thấy ngươi, ngươi có việc gì bận rộn hả?

Tần Tiêu cười nói:

- Ta đi chơi bời lêu lổng xung quanh vài ngày thôi, cái gì cũng không có làm. Đúng rồi Diêu đại nhân, hôm nay ta cố ý tới tìm ngươi làm chậm trễ thời gian quý báu của ngươi một chút để thỉnh giáo ngươi mấy vấn đề.

- Hả?

Diêu Sùng ngạc nhiên nói:

- Tần tướng quân nói cho ta nghe một chút, xem ta có thể đến giúp ngươi được hay không.

- Là như vầy...

Tần Tiêu ép thanh âm nhỏ xuống:

- Mấy năm trước, Tằng Vi đế vương Tương Vương, hắn có một hoàng hậu cùng phi tử bị Võ Hoàng xử tử, việc này ngài có biết hay không?

Diêu Sùng hơi run lên một cái, thấp giọng nói:

- Thật đúng là có việc này, trong triều cũng mấy người ở lúc đó, không có người nào là không biết. Chính là không ai dám nhắc tới chuyện này. Tần tướng quân có chuyện gì hay sao mà đi hỏi việc này vậy?

Tần Tiêu cười nhẹ một tiếng, sau đó nói cho Diêu Sùng biết chuyện Lý Long Cơ nhờ ta van ngươi tìm kiếm thi hài Đức phi cho hắn.

Diêu Sùng nhíu lông mày lại, hơi lắc đầu:

- Tần tướng quân, nếu chuyện này đúng như lời ngươi nói, hiện tại người duy nhất biết chuyện này chỉ có Võ Hoàng và Vi Đoàn. Nhưng mà hai người này cũng không thể trực tiếp đến hỏi được. Nhưng mà, nếu như vận khí của ngươi tốt, tìm hồ sơ ở trong nội cung, xem có khả năng ghi lại chuyện này hay không. Hôm nay Thái tử vừa mới thăng chức Chung Thiệu Kinh làm “Tổng giám Vườn ngự uyển”, tất cả công văn hay hồ sơ mật ở trong nội cung đều do hắn phụ hắn bảo quản. Người này ngươi có biết hay không?

- Tổng giám Chung Thiệu Kinh ở Vườn ngự uyển sao? Đó không phải là Đại tổng quản của Hoàng thành hay sao?

Tần Tiêu lắc đầu:

- Nhưng mà ta không có biết hắn.

Diêu Sùng cười cười:

- Thời gian ngươi vào triều hơi ngắn, không biết nội vụ đại thần cũng là chuyện thường tình. Tên Chung Thiệu Kinh này cũng không có đơn giản đâu, nhưng hắn là thái phó Ngụy Quốc của thời kỳ Tam Quốc, hắn là cháu chắt của danh gia Chung Diêu đã viết ra 17 thư pháp. Thuở nhỏ cuộc sống của hắn hơi nghèo khổ, nhưng mà vì cần cù tiết kiệm chăm chỉ hiếu học, cũng có tài danh ở Giang Nam. Hơn nữa hắn còn biết viết rất nhiều chữ, có thể sánh vai với thế tổ Chung Diêu ở khoảng thư pháp, được người đời xưng tụng là “Thư gia song tuyệt”. Mấy năm trước, được Binh Bộ Thượng thư Bùi Hành Kiệm tiến cử làm chức văn thư chấp bút ở trong cung, cho tới bây giờ, bảng cửa bảng hiệu ở trong cung, hay tất cả các câu đối đều là do hắn viết, rất được Thái tử coi trọng. Ngày hôm qua lúc chúng ta nghị sự, Thái tử liền cử hắn từ văn chức bát phẩm thăng lên thành Tổng giám Vườn ngự uyển tam phẩm, thành Đại tổng quản ở trong nội cung.

Tần Tiêu gật đầu tán thưởng nói:

- Xem ra, cũng là một đại nhân vật. Diêu đại nhân, chiếu theo ý ngài, ta nên đi hắn phải không?

Diêu Sùng cười cười:

- Nói thật, chuyện này, hẳn cũng không có ai dám ghi lại. Nhưng mà, ôm thêm một tia hy vọng đi gặp hắn đi. Hiện tại người này ở Hoằng Văn quán, cũng có vài phần giao tình với ta. Ngươi nói là ta mời ngươi tới, hắn sẽ cho ngươi biết rõ chuyện năm đó.

Tần Tiêu đứng dậy bái biệt Diêu Sùng, lập tức cưỡi ngựa không ngừng chạy tới Hoằng Văn quán.

Thời điểm nhìn thấy Chung Thiệu Kinh, là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, làm cho Tần Tiêu cảm giác như đang tắm gió xuân. Nhìn tướng mạo chính là thanh tú nhưng không mất đi không khí mạnh mẽ, nhã nhặn nho nhã, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn rất có phong độ.

Tần Tiêu thông báo tính danh, Chung Thiệu Kinh gợn sóng không sợ hãi nói:

- Hóa ra Tần tướng quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Không biết Tần Tiêu tới tìm ta có gì muốn nhờ.

Tần Tiêu nói rằng:

- Tần Tiêu được người ta nhờ vả, muốn biết chuyện cũ năm xưa. Nghe Diêu Sùng Diêu đại nhân chỉ điểm, nên có ý thỉnh giáo Chung đại nhân.

Chung Thiệu Kinh có chút cười cười:

- Thỉnh giáo thì không dám. Đã là do Diêu đại nhân chỉ dẫn tướng quân tới đây, tướng quân có chuyện gì thì cứ hỏi thẳng, ta nhất định sẽ nói ra sự thật.

Tần Tiêu không hề khách khí, hỏi thẳng chuyện của Hoàng hậu cùng Đức phi.

Chung Thiệu Kinh vùi đầu suy tư một hồi rồi chậm rãi lắc đầu:

- Tần tướng quân, xin thứ cho ta nhiều lời. Việc này, ta chỉ sợ ngay cả Võ Hoàng cũng chưa chắc biết rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ ra sao, người duy nhất biết chuyện này chỉ có Vi Đoàn mà thôi. Tướng quân ngài ngẫm lại đi, Võ Hoàng chỉ phụ trách hạ lệnh, còn sự tình diễn ra như thế nào, lão nhân gia sẽ không quản được. Hơn nữa việc nhỏ này, nàng cũng không ghi ở trong lòng đâu. Ngược lại chỉ sợ Vi Đoàn kia, mới là người chấp hành giám sát. Thời gian ta ở trong cung cũng coi như cũng lâu, nhưng mà chuyện này, ta biết tin tức cũng không quá nhiều. Trong Hoằng Văn quán, ta quả quyết cũng không có tư liệu về chuyện này đâu, về điểm này xin tướng quân tin tưởng ở ta.

Tần Tiêu buồn bực thở dài một hơi:

- Xem ra, nếu muốn tra ra việc này, chỉ còn biện pháp duy nhất là đi tìm Vi Đoàn sao?

Chung Thiệu Kinh vuốt vài đám râu ít ỏi ở dưới hàm, cười bí hiểm:

- Vẫn không nên tìm thì tốt hơn. Vì hài cốt người chết mà liên lụy đến người sống phải chịu tội, không có lời đâu.

Tần Tiêu tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Chung Thiệu Kinh, đồng thời trong nội tâm đối với hắn cũng sinh ra mốt chút cảm kích, chắp tay nói:

- Đa tạ Chung đại nhân đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý.

Chung Thiệu Kinh cười nói:

- Tướng quân không cần phải khách khí như thế. Ta mặc dù chỉ là cung quan tam phẩm, nhưng so với uy danh của Tần tướng quân, cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Sự tích hiển hách của tướng quân, khiến một kẻ thư sinh ta đây, như sấm bên tai, cảm thấy vô cùng kính nể.

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Chung đại nhân quá mức khiêm tốn rồi. Học vấn của ngươi, Tần Tiêu ta làm sao có thể bì kịp được chứ? Được rồi, cũng biết một chút về chuyện này, ta cũng không quấy Chung đại nhân nữa, Tần Tiêu cáo từ.

Chung Thiệu Kinh đứng dậy tiễn khách:

- Tần tướng quân đi thong thả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi