PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

- Thời điểm như thế này mà không uống mấy chén sao?

Tần Tiêu cười nói:

- Thái tử điện hạ vừa mới đăng cơ, đáng lẽ nên bày tiệc rượu trong phủ mời khác nha! Chẳng lẽ còn muốn gạt rượu của ta sao?

Lý Trọng Tuấn cười to:

- Ngươi xem ngươi kìa, thật đúng là keo kiệt mà. Hôm nay chúng ta không đi Đông cung, cũng không đến nhà của ngươi. Đến địa phương khác nhậu say một bữa đi.

Tần Tiêu cười nói:

- Vừa làm thái tử liền ra ngoài ăn chơi lêu lổng, không tốt đâu?

Tâm tình Lý Trọng Tuấn khộng tệ, cười to không ngừng:

- Ngày mai ta phải chính thức vào trong Đông Cung rồi, không bằng thừa dịp bây giờ đi chơi vui mừng đã, sau này sợ là không còn cơ hội dễ dàng như vậy nữa. Đi thôi, chỗ cũ, nhà của A Man. Hắn ta còn thừa hai bầu rượu nho tốt nhất, không nên để hắn thừa lại, tránh cho ta hàng đêm nằm mơ cũng còn suy nghĩ. Không phải là hắn được phong làm Sở Vương sao? Chúng ta phải đi chúc mừng thôi, ha ha ha.

Hai người cười to một lúc, cùng thúc ngựa chạy ra khỏi hoàng cung.

Trong mấy tháng kế tiếp bình tĩnh thần kỳ. Trong triều đình cơ hồ không có xảy ra bất cứ chuyện gì thu hút sử quan ghi chép cả.

Lý Hiển dường như không thích ứng với thân phận mới của mình giống như nữ hoàng đang ở cách xa trăm dặm kia còn đang ở trên đầu của mình, cả ngày sống trong nơm nớp lo sợ, không dám chậm trễ sai lầm nào. Vì sau cùng bọn người Võ Tam Tư cũng không có gây sóng gió gì tiếp.

Thời gian của Tần Tiêu cũng trôi qua trong bình tĩnh. 

Giống như ngày ấy cùng Lý Long Cơ nói chuyện, trong nội cung và trong nhà tạo thành hai đường thẳng. Mỗi ngày dùng thân phận Binh Bộ Thị Lang vào triều sớm, nghe được một ít tuyên bố chính lệnh không có ý nghĩa của Lý Hiển và đi vào Hữu Kim Ngô Viện nhìn xem có tiến hành lễ nghi long trọng nào hay không. Trừ mấy lần Lý Hiển dẫn đầu quan lại đi ngoại ô phía nam tế thiên, tông miếu cáo tổ, Tả Kim Ngô Viện phái một ít đội danh dự đi theo thì chuyện gì cơ hồ cũng không có. Còn đô đốc bắc nha phủ đang ở trong phòng của mình đùa nghịch kim đao, tâm tình tốt thì đi kiểm tra tình huống huấn luyện của ‘Vạn Kỵ’. Lý Hiển nhát gan sợ chết lo lắng tao ngộ chính biến như Võ Tắc Thiên, hạ chỉ đem ‘Thiên Kỵ’ cải thành ‘Vạn Kỵ’, nhân số từ ba ngàn người biến thành một vạn năm ngàn người, Tần Tiêu trở thành quan trưởng, đảm nhiệm ‘Vạn Kỵ Sứ’, mặt khác Tần Tiêu lại điều thân tín Vạn Lôi ở Đông cung đang làm Ngự Suất điều đến Thiên Kỵ đảm nhiệm phó sứ, phụ trách các công việc vặt vảnh hàng ngày.

Cả tòa hoàng thành giống như máy móc khổng lồ, trải qua một lần đại tu ngắn ngủi thì khôi phục công tác vận hành ngày xưa, như trái tim và đại não vậy, nắm giữ tất cả của Đường vương triều. Mây đen bao phủ phía trên thành Trường An cũng bị quét sạch. Xe ngựa đi lại trên đường Chu Tước cũng nhiều hơn, tình cảnh chợ phía tây cũng trở nên náo nhiệt hơn vài phần. Mỗi ngày đều có dòng người hối hả ra vào.

Mắt thấy thời tiết lạnh dần, gió lạnh mang theo hàn khí um tùm, vốn thành Trường An có chút khô ráo đã có rất nhiều người lạnh khởi nứt da. Tần Tiêu dưới áp lực của Lý Tiên Huệ ngoài quan bào cũng mang theo vài bộ y phục. Lại mặc lên Minh Quang Khải mà Lô đại tượng cố ý chế tạo riêng cho hắn, cảm giác mình giống như một con chim cánh cụt, đi đường có chút lung la lung lay.

- Có lẽ thời gian an nhàn quá lâu rồi.

Trên mặt Tần Tiêu mỉm cười, xoay người cưỡi kim mã, đi tới Đặc chủng doanh thăm ba mươi huynh đệ lại đi Đại Minh cung Huyền Vũ môn.

Sau khi làm lão bản Bắc nha thì Tần Tiêu cũng dựa theo ý của Lý Hiển mang theo người của Đặc chủng doanh làm hộ vệ bên cạnh mình, đồng thời vào thời điểm diễn ra lễ nghi trọng đại cũng bảo vệ mình. Những người này phẩm trật cũng là binh sĩ bình thường, nhưng mà thêm vào danh hào ‘Kiểm Giáo’ lục phẩm, tuy chỉ là xưng hô danh dự, nhưng cũng đã là tướng quân của Đại Đường, thân phận có biến hóa bản chất. Mà lòng trung thành của những người này với Tần Tiêu càng thêm sâu sắc, có chút người hết hạn đi lính chủ động yêu cầu ở lại làm lính đánh thuê. Dù sao tham gia quân ngũ cũng phát tài không ít, có thể đi theo chủ tử như Tần Tiêu xài tiền như nước là không dễ.

Về phần Lô đại tượng đưa tới bốn kiện giáp mỏng tới tay của Tần Tiêu, Tần Tiêu lập tức chạy đến chỗ Lại Bộ Thượng thư Trương Giản Chi nói với hắn vài lời. Ngày hôm lão hán ngây ngốc trong hoàng cung hơn bốn mươi năm cuối cùng cũng thu xếp chăn mền trong Tương Tác Giam quay trở về quê. Lúc đi vào rừng thì hắn lại giới thiệu con của hắn Lôi Đại Hải là tân nhiệm Tương Tác Giam cho Tần Tiêu, đồng phát thề nói chỉ cần Tần Tiêu có bất kỳ phân công gì thì hắn không nói hai lời ném công việc đi mà làm.

Ba mươi binh sĩ sau lưng Tần Tiêu cùng đi tới hoàng thành Huyền Vũ môn. Trên phố Trường An vào mỗi giờ mùi thì công tác của Tần Tiêu chỉ còn lại nghe hát và uống rượu, chơi mạt chược cùng lão bà.

Thời gian sau tiếng hô rung trời của tướng sĩ Vạn Kỵ thì là lúc quay trở về nhà. Khi về nhà thì được bàn tay trắng nõn của Tiên Nhi xoa bóp, sinh hoạt vô cùng khoái hoạt. Sinh hoạt an nhàn thoải mái tới mức chây lười.

Trước khi cơm tối thì Tần Tiêu theo thường lệ gọi người của Hình Trường Phong cùng Đặc chủng doanh tiến vào hoa viên thao luyện kỹ xảo và kỹ thuật nửa canh giờ. Hoặc là chiến đấu, hoặc là xạ kích. Mấy tháng trôi qua dù không huấn luyện nghiêm khắc như trước kia, nhưng mà kỹ xảo của những người này đã nâng cao không ít. Mượn phi đao mà nói trên cơ bản đã đạt tới hiệu quả dự đoán của Tần Tiêu, có thể làm được mười phát trong mười bước bắn trúng ba khối gỗ nhỏ như quả trứng gà là thông qua.

Âm thanh quen thuộc của Tử Địch vang lên:

- Ăn cơm rồi!

Âm thanh này thường thường sẽ kích thích một đám khách nhân tới. Không đợi âm thanh của Tử Địch vừa mới dứt đã có một người đang xoa cánh tay đau nhức do lạnh buốt chạy tới, dọc theo hành lang gấp khúc đi đến hậu viện, trong miệng thì còn nói:

- Thật là trùng hợp a, lại tới lúc ăn cơm rồi.

Tần phủ đã quen với "Người ngoài biên chế" như Lý Long Cơ, mỗi ngày đúng giờ báo lại nói câu quen thuộc này.

Tần Tiêu cười ha hả nghênh đón:

- A Man, hôm nay lại mang bao nhiêu tiền?

Lý Long Cơ căm giận lườm hắn một cái:

- Ba đồng tiền, đủ tiền cơm chưa?

Tần Tiêu cười nói:

- Ah, hóa ra tiền của ngươi đã tiêu sạch trong lúc đánh bạc rồi, ta thì không có ý kiến, dù sao trong chốc lát ta còn có cơ hội gỡ lại. Chỉ sợ những mỹ nữ kia sẽ xem thường ngươi

Lý Long Cơ bĩu môi:

- Mấy tháng qua thua tới mức ngay cả nhà cũng bán cho ngươi rồi. Ta mặc kệ, ta sau này đoán chừng sẽ ở lại nhà của ngươi, không ăn sạch của ngươi sẽ không đi!

Tần Tiêu cười ha ha vuốt lưng của Lý Long Cơ, dẫn hắn đi vào trong lầu gỗ. Sớm đã có một bàn yến tiệc dọn lên trước, chỉ còn chờ Tần Tiêu ngồi vào vị trí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi