PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

Sau một lúc lâu, Võ Tắc Thiên mới mở miệng nói rằng:

- Tần Tiêu, ta đã hạ định chủ ý, lập hạ di chiếu, bỏ đế hào, thỉnh cầu cùng Thiên Hoàng Đại Thánh đại hoằng Lý hoàng đế (Cao Tông, chồng của Võ Tắc Thiên) hợp táng một lăng mộ. Chỉ là một mực do dự, trên bia của ta, nên khắc dấu văn bia thế nào. Thượng Quan Uyển Nhi tài hoa hơn người hành văn như thần, nhưng cũng không viết ra được tấm bia văn này. Tần Tiêu, ngươi có thể cho ta một ít kiến nghị hay không?

Trong lòng Tần Tiêu run sợ rùng mình: Xem ra, Võ Tắc Thiên đã biết thời gian của chính mình không còn nhiều, đều đã đang an bài hậu sự. Bia văn...loại đồ vật này, ta thuần túy là người ngoài a. Làm sao cho nàng kiến nghị gì được?

Võ Tắc Thiên cô đơn cười cười:

- Kỳ thực ta đang suy nghĩ, đem câu ngươi vừa mới nói kia, tám chữ phía sau triện khắc lên đó cũng rất không tệ... Chỉ là, lại hơi cảm thấy có chút tự mình khen mình, lừa đời lấy tiếng... Nói một chút ý tứ của ngươi đi!

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ một cái:

- Bệ hạ, sự thật mà nói, văn tài của ta thực sự không được tốt lắm. Nếu không phải ân sư buộc ta học một vài thứ, phỏng chừng hiện tại ngay cả phong thư đều viết không được đấy. Bia văn này sao...

Võ Tắc Thiên nói:

- Văn tài ngược lại là thứ yếu. Ta chỉ là đang nghĩ, cả đời này của mình sống tới tám mươi tuổi, chuyện tốt chuyện xấu coi như là đều làm hết cả. Nên khái quát tổng kết thế nào, lưu cho hậu nhân bình luận đây?

Trong đầu Tần Tiêu đột nhiên mọc lên ba chữ "vô tự bi" (bia mộ không chữ). Lăng mộ vô tự bi đại danh lừng lẫy của Võ Tắc Thiên, ta như thế nào mới nghĩ đến đây?

Vì vậy tiếp lời Võ Tắc Thiên nói:

- Bệ hạ...dựa theo ý tứ của ngài, không bằng lại lập một tấm vô tự bi. Toàn bộ sự tích công quá mặc cho hậu nhân bình luận. Bệ hạ cả đời này tràn ngập truyền kỳ, bất cứ miêu tả văn võ nào cũng đều là cứng nhắc vô lực. Ý tứ như Thượng Quan Uyển Nhi, cũng vô pháp tinh tế nói ra được rõ ràng. Bệ hạ nghĩ thế nào đây?

- Vô tự bi...

Võ Tắc Thiên thì thào lẩm bẩm:

- Vô tự bi... Nghĩ không ra, ngươi cư nhiên lại có suy nghĩ tương tự với ta! Điều này thực sự quá...quá không thể tưởng tượng được! Đổi lại là Địch công, ta lại sẽ không quá kỳ quái. Thế nhưng, ngươi...ngươi mới cùng ta quen biết không đến một năm, cư nhiên có thể hiểu được sâu sắc suy nghĩ của ta như thế, Tần Tiêu, ta thật không biết ngươi là kỳ tài hay là tri kỷ của ta?

Tần Tiêu truy vấn nói:

- Vậy bệ hạ... Chính mình muốn lập vô tự bi là có dụng ý gì?

Võ Tắc Thiên đạm nhiên lắc đầu cười cười:

- Nếu là vô tự bi lại sẽ có dụng ý gì. Vô tự chính là dụng ý, mà cũng không phải là dụng ý.

Tần Tiêu mơ hồ được một trận. Chỉ đành than thở trong lòng: Chung quy vẫn là không đoán ra được tâm tư của nàng... Nữ hoàng bí hiểm, ai có thể hoàn toàn nhìn thấu tâm của nàng được?

Yên lặng một lát, Võ Tắc Thiên tiếp tục nói rằng:

- Lúc đầu tại Trường Sinh Điện, ta chính miệng đáp ứng ngươi che chở cho Thượng Quan Uyển Nhi. Hôm nay, ngươi đã đem người lĩnh đi rồi. Thân thể của ta, ta tự mình rõ ràng, sợ là khó qua được năm nay. Một ngày ta chết đi, cung nữ thái giám ở đây hầu hạ ta đều phải tuẫn táng theo. Ta sẽ hạ một chiếu thư tiếp theo, miễn chức quan của Thượng Quan Uyển Nhi, để nàng làm nữ hài tử bình thường đi. Bất quá, ngươi tốt nhất không nên đem nàng dẫn về Trường An nơi thị phi này, để tránh khỏi tự dưng xảy ra chuyện. Hiểu ý ta chứ?

Tần Tiêu thâm trầm nhìn Võ Tắc Thiên, trong lòng cảm giác có chút nặng nề, nhẹ nhàng gật đầu:

- Cảm ơn hoàng đế nãi nãi....Ta sẽ đối với Tiên nhi thật tốt.

Võ Tắc Thiên cười một cái:

- Nam tử giống như ngươi, là nữ tử đều sẽ động tâm. Tiên nhi theo ngươi tin tưởng cũng sẽ không chịu ủy khuất gì. Chỉ là rất nhiều lúc là người mà, luôn luôn bị buộc phải làm một vài sự tình bản thân không muốn làm. Thân phận càng hiển hách địa vị càng tôn sùng, có lúc lại càng có thể mang đến thương tổn cho thân nhân cùng người yêu của mình. Tần Tiêu, ngươi còn trẻ, nếu muốn ngày sau không để lại cái gì tiếc nuối, mọi việc nên tự suy nghĩ thêm, lãnh tĩnh một ít. Khi cần nhẫn thì phải nhẫn, không nên xử trí theo cảm tính a!

Tần Tiêu ngưng trọng gật đầu:

- Tần Tiêu sẽ vững vàng nhớ kỹ những lời nói này của Hoàng đế nãi nãi.

Võ Tắc Thiên phảng phất như đem khó chịu ở trong lồng ngực đều nói ra, thoải mái cười cười:

- Kim giản ta tặng cho các ngươi, Tiên nhi có thích nó không?

Tần Tiêu gật đầu:

- Nàng rất thích. Ta đi gọi nàng qua đây.

Võ Tắc Thiên khoát khoát tay:

- Không cần gọi nàng qua đây. Vừa nhìn thấy Tiên nhi hài tử này, trong lòng ta lại rất hổ thẹn, nàng cũng lại muốn khóc lóc. Các ngươi, hiện tại liền đi đi sao! Ta hiện tại đã hạ xuống một phần chiếu thư, ngươi cầm tới cho Uyển Nhi, để nàng mang theo trên người, theo ngươi rời khỏi Lạc Dương.

Tần Tiêu nhíu mày:

- Bệ hạ vẫn là để cho bọn họ đến cùng ngài nói lời từ biệt đi?

Võ Tắc Thiên cật lực cầm lấy bút, tự tay viết viết xuống một phần chiếu thư:

- Không cần, đi thôi. Nói từ biệt cái gì, không quan trọng. Ta biết tâm ý của các ngươi. Hiện tại đi đi. Một lần tạm biệt này lại là một trận nước mắt, khiến lòng người hoảng hốt. Uyển Nhi đi rồi, còn có rất nhiều cung nữ khác hầu hạ ta đấy, bảo nàng chớ nên bận tâm.

Tần Tiêu tiếp nhận đạo thánh chỉ Võ Tắc Thiên đã viết xong, cung kính quỳ xuống:

- Tôn nhi...cùng Hoàng đế nãi nãi cáo biệt.

Võ Tắc Thiên cật lực chui vào trong chăn, khoát khoát tay:

- Đi thôi, đi thôi...

Tần Tiêu đứng dậy, nhìn Võ Tắc Thiên vài lần thật sâu, xoay người hướng phía trong thư phòng bên cạnh đi đến, trong lòng ba đào cuộn trào mãnh liệt thầm nghĩ: Toàn bộ thành tựu ngày hôm nay của ta tựa hồ đều là do nàng ban tặng. Mặc kệ là Võ Trạng Nguyên, Giang Nam khâm sai, hảo thê Tiên nhi, hay là đem đầu mâu hướng về phía nàng Huyền Vũ môn... Hiện tại, ta gọi nàng một tiếng "nãi nãi" Cũng là thuận miệng thuận tâm như vậy, ngay cả quỳ xuống dập đầu bình thường rất phản cảm cũng không có gì khó chịu, giống như là hành động đối với trưởng bối của mình vậy. Võ Tắc Thiên, mặc kệ thế nào, cả đời này của Tần Tiêu ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ đồng thời cảm kích ngươi!

Trong thư phòng, ba người lẳng lặng ngồi đó, đều không nói chuyện gì. Thấy Tần Tiêu tiến đến, đều nhất tề đứng dậy. Tần Tiêu đem bức thánh chỉ kia giao cho tới tay Thượng Quan Uyển Nhi:

- Ngươi đã được tự do. Theo ta về nhà...

Thượng Quan Uyển Nhi mở tờ thánh chỉ ra, nhìn kỹ một lần thật lâu, trong mắt tuôn ra giọt lệ to bằng hạt đậu, lại lấy tay che miệng dựa vào trên người Lý Tiên Huệ thấp giọng khóc lên.

Lý Long Cơ đi tới, thở dài một hơi:

- Sợ rằng đây thực sự là một lần đến thăm Thánh Hoàng cuối cùng...Chúng ta đi nói lời từ biệt với người đi, đừng quấy nhiễu người quá lâu.

Tần Tiêu lắc đầu, cô đơn cười:

- Ý tứ của bệ hạ là bảo chúng ta không cần phải đi nói lời từ biệt, đỡ phải rơi ra nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi