PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

- Lúc trước Tùy đánh nhau với Đột Quyết, không phải cũng có nữ trung hào kiệt Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân đó sao? Chinh chiến sa trường mười hai năm, lập vô số chiến công, trở lại triều còn được phong làm thượng thư, bây giờ không phải còn được truy phong là Hiếu Liệt tướng quân, được người đời ghi nhớ ca ngợi sao? Ta thấy, bản lĩnh của Mặc Y còn hơn Hoa Mộc Lan! Ngươi cũng nên cho Mặc Y một cơ hội đi, mang nàng đi cùng. Người ta cũng sắp mười chín tuổi rồi, ngươi còn tính để nàng đợi tới khi nào nữa chứ hả? Tuy là ngươi không nói ra, nhưng chúng ta cũng biết, ngươi lần này dẫn binh đi, ít thì nửa năm, nhiều thì mấy năm cũng không trở lại. Cũng không thể cứ để cô nương nhà người ta một mực chờ đợi mãi như vậy chứ?

Tần Tiêu không khỏi buồn cười, trước mắt không khỏi cũng xuất hiện dáng vẻ anh khí, thành thục ổn trọng, xinh đẹp tuyệt trần của Mặc Y.

Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng lay Tần Tiêu:

- Mang theo đi mà, nha..... thật tốt nha! Không mang Tử Địch theo thì cũng được. Cái cô ấy chỉ thích gây sự thôi, sợ là sẽ gây chuyện long trời lở đất trong quân doanh. Xưởng bàn chải đánh răng ở Giang Nam lúc này cũng đang cần người tới xử lý công việc, hơn nữa chúng ta cũng muốn để người quen của mình tới làm. Mặc Y thì vô luận thế nào ngươi cũng phải mang theo đó.

- Được rồi.

Tần Tiêu cười nói:

- Cẩn tuân mệnh lệnh của hai vị lão bà đại nhân, mang theo hiệp nữ Mặc Y cùng tới bắc cương!

Ngày hôm sau, trước đại môn hậu phủ, đám người Tần Tiêu đã chuẩn bị xong, chỉ đợi xuất phát mà thôi.

Tần Tiêu nói với Cao Lực Sĩ:

- Cao công công, quốc sự khẩn cấp, chúng ta cưỡi ngựa tới Trường An trước. Trên đường sẽ đổi ngựa ở dịch trạm, nhanh chóng về kinh, ngươi và Thiên ngưu vệ ở phía sau tránh bão tuyết chậm rãi đi theo là được rồi.

Cao Lực Sĩ liên tục gật đầu:

- Được lắm, được lắm. Ngạc Châu dịch trạm không thiếu ngựa, có thể đưa thêm cho đại tướng quân mỗi người một con ngựa. Ta thấy đại tướng quân và chư vị tướng quân cưỡi đều là thượng đẳng lương câu, đổi với dịch trạm đúng là có chút đáng tiếc.

Tần Tiêu cười nói:

- Đa tạ Cao công công nhắc nhở, bọn ta liền đi trước một bước.

Hoàn Tử Đan một mực giúp Tần Tiêu xử lý yên ngựa cùng hành lý, lúc này mới buồn bực nói:

- Sư phụ... ta tới lúc nào mới có thể cùng ngươi và sư huynh ra trận giết giặc đây?

Tần Tiêu vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của hắn:

- Đừng nóng vội, ngươi bây giờ xuất hiện ở Trường An và trong quân chỉ e là sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết, chỉ sợ bọn người Võ Tam Thư lại muốn nhổ cỏ tận gốc, không buông tha cho ngươi. Đợi phong thanh qua rồi, ngươi liền đi theo cùng bọn ta. Ở nhà cũng đừng có lười biếng đó, phải luyện công phu cho tốt vào.

Hoàn Tử Đan cảm động gật đầu:

- Sư phụ cứ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng gấp bội.

Tần Tiêu gật đầu vài cái, trong lòng thầm nghĩ: Cái tên tiểu tử Hoàn Tử Đan này, mấy tháng qua cơ hồ là trải qua huấn luyện như liều mạng, cố gắng hơn hẳn tất cả mọi người, một thân bản lĩnh võ công đột nhiên tăng mạnh. Hiện tại cho dù là có ra chiến trường cũng có thể là một con mãnh hổ. Chỉ là đáng tiếc, bởi vì chuyện của Hoàn Ngạn Phạm cha hắn nên bây giờ vẫn chưa phải lúc để hắn xuất hiện được.

Trên bậc thang dưới mái hiên nơi cửa phủ, Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi đều đứng đó, lẳng lặng nhìn Tần Tiêu, Tử Địch đứng bên cạnh hai mắt đỏ hoe, nhìn như vừa mới khóc xong, oán hận nhìn Tần Tiêu. Địch Quang Viễn và Mạc Vân Nhi cùng với thiếp thất của tướng sĩ đặc chủng doanh cũng đều lưu luyến không rời nhìn mấy nam nhân sắp sửa rời đi này. Ngay cả tiểu la lỵ Dương Ngọc Hoàn cũng mang vẻ mặt đau lòng, nước mắt lưng tròng nhìn Tần Tiêu.

Tần Tiêu nhắm mắt một cái, anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, nếu cứ dây dưa mãi như thế này thì tới lúc nào mới xong!

Liền khoát tay một cái:

- Lên ngựa, xuất phát thôi!

Hơn ba mươi người đồng loạt xoay người lên ngựa, xếp thành một hàng dài thẳng tắp, phóng ngựa chạy ra khỏi trang.

Lý Tiên Huệ khẽ nhấc mũi chân, kiễng chân nhìn theo bóng lưng mặc chiến bào màu đỏ của Tần Tiêu đang chạy ở trước nhất, khóe mắt rốt cuộc trào ra hai dòng lệ nóng.

Thượng Quan Uyển Nhi nâng tay, giúp Lý Tiên Huệ lau đi nước mắt trên mặt, đỡ nàng đi vào trong nhà, khẽ nói với nàng:

- Ta còn cho là ta sẽ không nhịn được mà khóc lên ấy chứ, không ngờ ngươi lại khóc trước cả ta.

Lý Tiên Huệ khẽ ngẩng đầu, thấp giọng nói:

- Ta là chủ mẫu mà, phải thể hiện kiên cường một chút, bằng không người ta sẽ chê cười, lão công lên đường cũng không an lòng... kỳ thực, ngày hôm qua ta rất muốn khóc, chỉ là cố nén mà thôi.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng rơi lệ, hai người dìu nhau đi vào trong phòng ngủ của Lý Tiên Huệ, ngồi trên giường lò lặng lẽ rơi lệ.

Chỉ có Tử Địch đứng nhìn bóng lưng của mấy người kia xa dần, nhịn không được giãy chân khóc lớn lên:

- Gì chứ hả! Tại sao đã mang tỷ tỷ theo mà lại không mang thêm ta.... Ô ô! Ta không muốn cùng tỷ tỷ tách ra nữa đâu!

Nàng vừa khóc xong thì Dương Ngọc Hoàn cũng oa một tiếng khóc ré lên:

- Ta muốn Hầu gia ca ca!

Trong mấy tiểu thiếp cũng có người khóc theo. Chỉ có Mạc Vân Nhi kiên cường hơn người là cố nén lệ, khuyên nhủ mấy vị tỷ muội khác. Địch Quang Viễn cũng dỗ dành Tử Địch và Dương Ngọc Hoàn ngoan ngoãn đi vào trong nhà.

Cao Lực Sĩ nhìn một hồi, lắc đầu cười khẽ một tiếng rồi nói:

- Các tướng sĩ, chúng ta cũng mau lên đường về triều giao chỉ đi thôi.

Mang theo Thiên ngưu vệ rời khỏi sơn trang.

Gió bắc lạnh thấu xương, bông tuyết bay lả tả nện lên mặt cũng có thể khiến người ta cảm thấy đau.

Cách ngựa của Tần Tiêu không xa là Mặc Y và Quách Tử Nghi, Hình Trường Phong và Vạn Lôi thì dẫn đặc chủng doanh theo sát phía sau, bỏ Phạm Đức Thức cưỡi ngựa không, ngựa cũng không nhanh rớt lại sau cùng. Ba mươi sáu người cưỡi gió đạp tuyết, khí thế ùn ùn giục ngựa như bay trong cảnh đất trời một mảnh trắng xóa.

Tần Tiêu thân mặc trọng giáp, tay mang phượng sí lư kim đang, hông dắt Phong Tuyết trường đao, hoàng kim giáp, trường bào đỏ, bảo mã đang cưỡi tung vó lướt nhanh. Trong nội tâm đột nhiên dâng lên một cỗ hào tình tựa như đại tuyết mãn cung đao, phi mã đạp liên doanh. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Mặc Y, thần sắc lạnh nhạt nhíu mày, trên gương mặt thanh lệ anh khí tràn ngập bình tĩnh và ung dung.

Tần Tiêu trong lòng thầm nhủ: Mặc Y, trong lòng ngươi, thật sự là nguyện ý đi theo ta sao?....

Một đường ngựa không dừng vó chạy đến Ngạc Châu, cướp sạch ngựa tốt ở dịch trạm không còn gì thì tiếp tục đi thuyền qua sông Trường Giang, phong tuyết y cựu.

Ba mươi sáu mười giục ngựa không ngừng, vội vàng phóng đi như lưu tinh cản nguyệt, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy đô thành Trường An tráng thịnh của Đại Đường thấp thoáng đằng xa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi