PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

Cuồng đồ khinh miệt khẽ hừ:

- Đại Đô Đốc, ngươi ở đây không phải huyện nha, cũng không phải Đại Lý Tự, lại càng không phải là Ngự Sử đài, ngươi có tư cách gì thẩm tra ta như tội phạm, còn bày ra hình đường nữa chứ!

- Lớn mật!

Hình Trường Phong nghiêm nghị quát lên, muốn rút đao.

Tần Tiêu bảo hắn dừng tay, trầm giọng nói ra:

- Ngươi là cuồng đồ, đến Hoàng Thành Ngự Suất Ti còn kiêu ngạo như vậy! Không sai, chỗ của ta không phải huyện nha, cũng không phải Đại Lý Tự cùng Ngự Sử đài, nhưng ta chính là Hoàng Thành Ngự Suất Ti, có quyền đem toàn bộ kẻ phạm pháp trong Trường An cùng hoàng thành tiên trảm hậu tấu! Những nha môn còn dám thẩm tra xử lý, ta có thể trực tiếp chém ngươi tại chỗ, ngươi tin không?

Thân thể cuồng đồ run lên, nhìn thấy đao trên lưng Hình Trường Phong thì cảm giác Tần Tiêu tuyệt không nói đùa, suy nghĩ: Chưa hiểu thế nào đã bị chém chết, chẳng phải là quỷ chết oan?

Phạm Thức Đức cả giận nói:

- Đại Đô Đốc hỏi ngươi là cho ngươi cơ hội, chớ không nên không biết điều! Làm Đại Đô Đốc tức giận thì lập tức băm ngươi ra cho chó ăn!

Thạch Thu Khe và đặc chủng doanh bên cạnh quát lên.

- Nói mau!

Quả thực là làm cho mái nhà cũng run lên!

Cuồng đồ sợ tới mức suýt tiểu ra quần, cắn răng nói:

- Đoạn Khiêm!

- Người là người ỏ đâu?

- Trường, Trường An...

- Làm nghề nghiệp gì?

- Không nghề nghiệp.

- Đoạn Khiêm lớn mật!

Tần Tiêu quát:

- Ngươi cũng biết tội ngươi phạm chính là đứng đầu trong mười tội ác. Bản đô đốc hiện tại không có nhận chức của Ngự Sử đài cùng Đại Lý Tự, nhưng mà Đường luật ghi rõ ràng rành mạch. Tội của ngươi đủ phải diệt tam tộc, chém lục thân!

- A, ha ha!

Đoạn Khiêm liều lĩnh cười rộ lên:

- Cho dù tru mười tám tộc cũng chỉ có mình ta thôi. Có cái gì lớn!

- Đồ hỗn trướng!

Tần Tiêu hận không thể lao xuống đài tát thằng này hai bạt tai, tức giận nói:

- Ngươi hẳn là không sợ chết đúng không? Thành thật khai báo, vì sao ngươi làmchuyện ngu xuẩn như vậy?

Đoạn Khiêm lạnh nhạt nhìn qua Tần Tiêu ngồi ở trên cao, đầu nghiêng qua buồn bực không nói.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ: Tại Thái Cực điện nói ‘Ta là hoàng đế’, loại chuyện ngu xuẩn này hắn còn làm ra được, quả thực là ngại mạng của mình dài. Chiếu trước mắt mà nhìn thì người này là lưu manh phố phường. Theo lý thuyết không dám hồ đồ, cũng không dám cầm tánh mạng mình ra đùa giỡn, xem ra sau lưng còn có chủ sự sai khiến...

Tần Tiêu đang suy nghĩ, Đoạn Khiêm đứng lên và dùng hai tay bị xiềng xích cỡi quần, suồng sã kêu lên:

- Lão tử muốn đi tiểu!

Dứt lời tên ngu xuẩn này móc tiểu đệ ra đi tiểu.

Bọn người Thạch Thu Khe đứng đây tức giận, rút đao ra muốn chém hắn. Tần Tiêu cũng tức giận không chịu nổi, vỗ bàn:

- Trước bắt hắn lại yêm cho lão tử!

‘Bá’ một đao, một thứ đồ vật như ngón tay bay ra, máu tươi văng khắp nơi!

Đoạn Khiêm gào lên như heo bị chọc huyết, lăn qua lăn lại trên đất. Trong lòng của hắn hối hận. Không nghĩ tới Hoàng Thành Ngự Suất Ti đúng là dám xuống tay, không phải hù hắn! Chết liền chết, không ngờ bị cắt thành thái giám, thực xong đời rồi.

Tần Tiêu phẫn nộ. Giẫm chân xuống công đường, một cước dẫm lên mặt của hắn này, tức giận nói:

- Khinh nhờn công đường, nhục diệt vương pháp, đủ chém ngươi mười tám lần rồi! Nhưng mà bản đô đốc sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, sẽ cắt toàn bộ tai mắt mũi miệng của ngươi, sau đó ném vào trong chảo dầu từ từ mà nấu.

Đoạn Khiêm khàn giọng kêu to:

- Ai cũng có thể giết ta, duy chỉ có Đại Đô Đốc không thể!

- Dựa vào cái gì?

Tần Tiêu cười lạnh:

- Cuồng đồ như ngươi nếu ta băm thành thịt vụn cũng chỉ có người vỗ tay khen mà thôi.

- Ngươi, ngươi trước buông ra, ta nói!

Đoạn Khiêm bụm lấy hạ thân, trên mặt tái nhợt, sắc mặt cực kỳ khủng bố.

Tần Tiêu buông chân ra, thuận tiện ngồi xuống.

- Có rắm mau thả!

Đoạn Khiêm đau tới mức mồ hôi chảy ròng, run rẩy nói:

- Ta, ta là môn đồ của Sử Sùng Vân tiên sinh! Ngươi không thể giết ta!

Tần Tiêu nghe quen tai, nhất thời không nghĩ ra là người nào, quay đầu lại nhìn qua Phạm Thức Đức, phát hiện hắn lộ vẻ nghi hoặc, vì vậy đi lên công đường ngồi xuống.

Phạm Thức Đức tiến đến bên tai Tần Tiêu, thấp giọng nói:

- Sử Sùng Vân, chính là một gã phương sĩ, được hạnh bởi Thái Bình công chúa, hơn nữa hắn hiện tại là sư phụ của Kim Tiên công chúa cùng Ngọc Chân công chúa.

Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm sững sờ: ‘Được hạnh’ bởi Thái Bình công chúa, đó chính là đĩ đực? Năm trước lão công Thái Bình công chúa Võ Du Kỵ chết đi, Thái Bình công chúa một mình phòng không gối chiếc, bắt đầu nuôi dưỡng đĩ đực. Yêu đạo này ỷ có Thái Bình công chúa sủng hạnh, có thể tự do xuất nhập cung đình, xem như nhân vật náo động. Trước đó không lâu triều đình chuyên môn tu kiến một đạo quan cho hắn ở Trường An, quy mô hùng vĩ, có thể nói là nhất Trường An. Hơn nữa hắn còn là sư phụ của tiểu lão bà sắp về nhà của mình?

Chuyện liên quan tới Thái Bình công chúa thì Tần Tiêu có chút cảnh giác lên, hơi chút suy nghĩ một chút nói ra.

- Cho dù ngươi là con trai của ta, làm ra chuyện này cũng trọng phạt không tha. Thiên tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội, không cần ta dạy ngươi chứ?

- Ngươi, ngươi không thể giết ta!

Đoạn Khiêm kêu to lên:

- Chính là Sử Sùng Vân bảo ta tới! Hắn mới là người sai sử! Ta nguyện ý chỉ chứng, theo luật Đại Đường thì ta tội không đáng chết.

- Ngươi chỉ chứng chúng?

Mang binh hơn một năm, trong thực chất của Tần Tiêu đã có khí tức khắc nghiệt xuất hiện, huống chi bây giờ hắn còn là một người nắm quyền to, cũng bất chấp cái gì văn nhã, lớn tiếng mắng:

- Ngươi ngu xuẩn, hẳn cho rằng bản đô đốc cũng ngu xuẩn như ngươi? Chuyện vu oan giá họa ngu xuẩn như vậy cũng làm ra, ngươi dám đùa nghịch với ta?

- Ha ha, ha ha!

Đoạn Khiêm làm càn cười to:

- Trong Trường An có tin đồn khắp thiên hạ, Đại Đô Đốc Tần Tiêu làm việc công bằng, đại công vô tư, không hổ là môn sinh của Địch công. Chiếu theo ta thấy là lời đời lấy tiếng. Mắt thấy muốn liên quan tới quyền quý và người nhà của mình, muốn giết tiểu nhân diệt khẩu! Ta nhổ vào, cẩu quan!

Thạch Thu Khe giận dữ, hơi nghiêng chấn đá vào mặt của Đoạn Khiêm. Đoạn Khiêm trốn tránh không kịp, kêu thảm một tiếng sau đó bay ngược ra sau, ven đường lưu lại vết máu, miệng đã gãy mấy cây răng.

Mọi người giận dữ hét:

- Đại Đô Đốc, giết thằng này đi!

Trong lòng Tần Tiêu cũng giận dữ, bị một tên cuồng đồ trêu chọc như vậy quả thực có chút ảo não. Nhưng hắn vừa nghĩ tới sau lưng chuyện này có liên quan lớn, hắn dằn tức giận xuống, lẳng lặng suy nghĩ ứng phó.

Phạm Thức Đức đi lên góp lời:

- Đại Đô Đốc, theo ty chức thấy chuyện này liên quan tới hoàng tộc và phương sĩ đương thời, đại khái có thể chuyển giao cho Ngự Sử đài đi xử lý. Ngự sử đại phu Lư Hoài Thận từ trước thiết diện vô tư, làm việc ổn thỏa...

Tần Tiêu có chút gật gật đầu, suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Tốt thì tốt, nhưng mà Phạm tiên sinh, ngươi biết không, loại chuyện này vốn là do Hoàng Thành Ngự Suất Ti xử lý, lại thoái thác cho Ngự Sử đài, theo trình tự mặc dù nói thông, nhưng mà trong mắt người ngoài là chúng ta đang ném củ khoai lang nóng tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi