PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

Lý Đán cười ha ha nói:

- Không tệ, Lý tướng quân, hạ lễ này thật sự đặc sắc. Trẫm ban thưởng ngươi một bình ngự tửu, uống sảng khoái cùng tân lang Đại Đô Đốc!

Lý Tự Nghiệp đĩnh đạc tiếp nhận bầu rượu, cười ha ha nói:

- Tân lang quan, đây chính là Hoàng Thượng hạ chỉ nha, đừng trách lão Lý ta! Uống cạn!

Tần Tiêu hào khí, đưa bầu rượu ra:

- Còn sợ ngươi hay sao! Cạn!

Hai người chạm bầu rượu, uống thẳng cạn bầu, sau đó cất tiếng cười to.

Lý Đán vừa lòng gật đầu:

- Quả nhiên là địa hổ lang chi của Đại Đường ta! Lý Tự Nghiệp, trẫm ban thưởng ngươi ngồi, ngay bên cạnh tân lang.

Lý Tự Nghiệp vui mừng:

- Đa tạ bệ hạ!

Rồi ngồi xuống cạnh Tần Tiêu

Tần Tiêu dùng khuỷu tay thúc vào mạn sườn hắn, thấp giọng mắng:

- Đại đầu quỷ nhà ngươi! Sao bao nhiêu ngày ta cũng không thấy mặt!

- Hắc, hắc, hắc!

Lý Tự Nghiệp cầm tay hắn:

- Cũng không có gì, dạo này hơi bận!

- Ngươi bận cái đầu ngươi. Ngày nào cũng ở trong doanh trại ngủ, còn cho rằng ta không biết sao?

Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp đều đến từ một nơi, khó tránh quăng tục:

- Ta với ngươi quan hệ ra sao hả, hảo huynh đệ! Ngươi cho rằng ta còn ý kiến gì vói ngươi hay sao! Hôn lễ của lão tử mà giờ ngươi mới xuất hiện, thật là đáng đánh!

- Hắc hắc, ta biết sai rồi!

Lý Tự Nghiệp tiếp tục ngây ngô cười:

- Mấy ngày nữa có chút thời gian, ta phải đến quý phủ của huynh đệ thăm mới được. Nghe nói thật quý phái nha, không thể không tới xem! Còn có nhi tử, nữ nhi của ngươi nữa, ta cũng chưa từng thăm, trong lòng thật ngứa ngáy, khó chịu!

- Nhớ là nhất định phải tới, bằng không ta không để yên cho ngươi!

Cũng mang trong lòng Tần Tiêu xem như thời khắc nhớ kỹ câu nói của Lý Tiên Huệ, không uống say, bằng không giống tối hôm với Tử Địch, ép buộc nàng công chúa Kim Tiên nhu nhược không chịu nổi kia, có khi lại có tai nạn chết người xảy ra.

Đại yến kéo dài gần hai canh giờ, ca múa cung đình cũng kết màn mới gọi là chấm dứt. Đám người Hình Trường Phong hộ tống Tần Tiêu vốn say chếnh choáng về phủ.

Vừa mới vào phòng, bốn vị nương tử đã chụp lấy hắn, lột sạch y phục của kẻ vốn đã mơ hồ này rồi nhét hắn vào trong bồn tắm.

Lý Tiên Huệ oán trách:

- Mùi rượu ngút trời, thật là không nghe lời, sao lại uống nhiều thế!

- Không say đâu, không sao!

Tần Tiêu nở nụ cười:

- Nương tử đại nhân dạy bảo, sao ta dám quên!

Lý Tiên Huệ thấy Tần Tiêu còn chịu nghe lời, âm thầm thở dài nhẹ nhõm:

- Vậy là được rồi, gột sạch mùi rượu, ngoan ngoãn vào động phòng đi.

Tần Tiêu nở nụ cười:

- Thời gian này ta chính là ngày nào cũng làm chú rể, hằng đêm đều động phòng!

Tần Tiêu được ba người Lý Tiên Huệ tắm rửa sạch sẽ, sau đó còn sửa sang lại đầu tóc quần áo một phen, đưa tới cửa phòng Lý Trì Nguyệt. Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi thật ra đều tự giác trở về phòng mình, chỉ có Tử Địch vẫn đứng ngó nghiêng ngoài cửa, hắc hắc ngây ngô cười, nháy mắt nhìn Tần Tiêu, kết quả bị Mặc Y không hề lưu tình xách lấy cổ áo, kéo về phòng.

Trong lòng Tần Tiêu cũng thấy tò mò, nghe nói Đại Đường công chúa từ nhỏ liền ôn nhu như nước, có tri thức hiểu lễ nghĩa sẽ như thế nào đây? Với gia giáo như Lý Đán, không khi nào dạy thành một nữ nhi quá tệ đâu. Tuy rằng nói phò mã của Đại Đường này cũng không phải dễ dàng mà làm được, không phải vợ ngoại tình thì chính là chết thảm, ta đây xuyên không về muốn tự mình thử nghiệm xem sao, xem xem có phải thật sự là đáng sợ như trong truyền thuyết thế hay không? Tử Địch nói nàng ta là mỹ nữ, hắc, rất hấp dẫn nha.

Tần Tiêu thậm chí còn lấy hai tay chà chà vào nhau, sau đó chỉnh lại góc áo, ho nhẹ một tiếng, gõ gõ cửa. kỳ thật đây căn bản là động tác thừa, Tần Tiêu chính là lo hắn lỗ mãng xông vào sẽ dọa nàng. Hắn chờ trong giây lát, rồi đẩy cánh cửa vốn khép hờ, đi vào trong phòng.

Gian phòng này được bố trí gần với phòng của Mặc Y. Vào cửa có một cái cổng vòm bằng gỗ, bày rèm che cùng bình phong, bên trong mới là phòng ngủ. Tần Tiêu vén rèm lên đi vào, trong phòng thắp hai cây đèn cầy đỏ thẫm, đệm giường màu vàng gán chữ hỷ đỏ, vô cùng ngăn nắp.

Nhìn lại phía giường, Tần Tiêu không khỏi có chút sững sờ.

Tân nương tử Lý Trì Nguyệt đang mặc áo dài phấn hồng, đầu đội khăn trùm đỏ, lại ngồi xếp bằng trên giường mới, trong tay cầm phất trần. Những sợi tua trắng muốt từ tay nàng rủ xuống, hai màu trắng, đỏ tương phản có vẻ hết sức chói mắt.

Tần Tiêu không khỏi có chút dở khóc dở cười, tân nương tử thấy nhiều rồi, đạo cô ngồi cầm phất trần cũng không khó gặp, nhưng tân nương tử chờ tân lang mà còn ngồi đó làm đạo cô cầm phất trần thì đúng là hiếm thấy, lần đầu tiên trong đời thấy được cảnh tượng này.

Hay Lý Trì Nguyệt này tu đạo nhập ma, trở nên bị ngu dại gì rồi.

Tần Tiêu ho khan mấy tiếng đi tới, thân mình Lý Trì Nguyệt hơi phát run, những sợi râu phất trần nhỏ li ti kia cũng hơi hơi rung động.

Quả thật là nhát gan! Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ, ngồi xuống bên giường.

Theo như lời dặn dò của Thượng Quan Uyển Nhi, sau khi vào động phòng, trước hết phải ngồi tâm sự cùng tân nương tử, sau đó tân nương tử đồng ý mới vén khăn trùm đầu, rồi uống rượu giao bôi.

Nói cái gì đó? Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy kết hôn cùng một nữ nhân hoàn toàn xa lạ thật sự giống một bi kịch. Ít nhất ban đầu cũng không biết có chuyện gì để nói. Trước đó đi vào động phòng cùng mấy nàng Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi, Mặc Y đi vào động phòng bao nhiêu tự nhiên vui vẻ, giờ lại ngay cả lý do để thoái thác cũng không thấy.

- Nàng đã ăn cơm chiều chưa?

Nói những câu này ra khỏi miệng, tự bản thân Tần Tiêu cũng không nhịn được thấy buồn cười, còn không bằng nói “xin chào, hạnh ngộ” gì đó.

Lý Trì Nguyệt lại không cảm thấy có gì bất ổn, khẩn trương gật đầu, tiếng nói như muỗi kêu:

- Thiếp ăn rồi.

- Khụ...

Tần Tiêu ho một tiếng:

- Trì Nguyệt, về sau chúng ta đã là vợ chồng, Hoàng Đế bệ hạ đã hứa gả nàng cho ta, thật là vinh hạnh của ta. Sau này ở đây đều là người một nhà, nàng đừng sợ.

Lý Trì Nguyệt đang cúi đầu nhẹ nhàng đáp lại, hình như còn hơi run:

- Có Tiên Nhi tỷ tỷ, muội không sợ...

Tần Tiêu cười gượng, mày cũng nhướn lên, trong lòng thầm bồn chồn: Không quen chút nào, phải cùng chung chăn gối với nàng ta? Hình như cũng hơi khó nha! Tuy nói mới mẻ là cảm giác rất mê người, nhưng điều này không thể so với việc chạy đi kỹ viện, chơi xong bỏ chạy, chỉ là để tìm vui... Hả! Lại nghĩ những cái gì thế này, vớ va vớ vẩn.

Trong lòng Tần Tiêu hơi bối rối, vẫn là không quen trường hợp như thế, không có chút cảm tình nào lại buộc người ta xông lên giường kết hôn, lại còn buồn bực nhất là không dễ xuống tay!

Hai người đều lẳng lặng ngây người một lúc lâu.

Nến đỏ đang cháy tí tách từng tiếng, nghe thật rõ ràng.

- Khăn hồng này có thể vén lên không?

Tần Tiêu tim đập thịch một cái, hỏi một câu hơi lưu manh.

Lý Trì Nguyệt cũng thật sự gật đầu, phất trần trong tay còn hơi giật giật:

- Có thể, làm phiền phu quân...

Tần Tiêu nghe xong người run lên, nổi da gà, liên miệng nói:

- Đừng gọi phu quân, phu quân như thế, gọi ta là lão công là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi