PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

Đêm động phòng hoa chúc kịch tính nhất trong lịch sử cuối cùng kết màn bằng cảnh chiến đấu giữa liệt nữ cùng hái hoa tặc. Tuy rằng hiệu quả cách âm của đại trạch này cũng khá tốt, nhưng động tĩnh phát ra từ phòng Lý Tiên Huệ, những tiếng cười khanh khách phóng túng, cùng tiếng hô thô ráp thật làm cho đám người Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y hết hồn, không biết lại xảy ra đại sự gì, gần như cũng cả đêm không ngủ.

Trận chiến đấu giữa mỹ nữ cùng dã thú này cũng làm cho hai người cảm thấy kích thích cùng hứng thú chưa từng có. Cuối cùng cả hai đều thở hổn hển, quang thân ôm nhau, ngủ thật sâu.

Ngày hôm sau, Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ chiến đấu quá nửa đêm nên ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, gần như sắp tới ngọ thiện mới tỉnh lại. Tần Tiêu nhìn canh giờ, vỗ trán một cái. Không tốt rồi, thiếu chút nữa là ngủ quên, theo quy củ hôm nay còn phải tiến cung bái kiến nhạc phụ Hoàng đế bệ hạ đâu!

Mới ra đến phòng khách, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng kéo lấy Tần Tiêu, thấp giọng oán giận nói:

- Chàng xong đời. Tân nương tử bị lãnh lạc, bỏ nhà trốn đi rồi!

Tần Tiêu không khỏi ngây dại, trợn tròn mắt, há hốc miệng:

- Không thể nào, hẹp hòi như thế?

- Sao lại không chứ?

Thượng Quan Uyển Nhi tức giận kéo Tần Tiêu đến trước cửa phòng Lý Trì Nguyệt, chỉ vào bên trong:

- Tự chàng xem đi, trời vừa sáng đã vườn không phòng trống rồi.

Lý Tiên Huệ từ trong phòng đi ra, kinh thanh hỏi:

- Sao lại thế này?

Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một hơi, tiến lên kéo lấy tay Lý Tiên Huệ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, có chút lo lắng nói:

- Chúng ta có phải là biểu hiện không tốt không? Kim Tiên công chúa mới tới này, hình như tính tình không nhỏ đâu. Ngày hôm qua lão công rời phòng nàng ta đến phòng tỷ. Nay trời vừa sáng sớm, nàng ta còn chưa đợi nha hoàn lại hầu hại liền tự mình xuống giường chỉnh trang y phục, còn chưa ăn uống đi ra ngoài.

Lý Tiên Huệ cũng kinh ngạc che miệng mở tròn mắt:

- Có phải thế không? Muội tử này của ta từ trước tính tình luôn cực kỳ dịu ngoan, cho nên không hay phát giận, một mình nàng ta đi ra ngoài sao?

Thượng Quan Uyển Nhi bất đắc dĩ lắc đầu:

- Mặc một thân đạo phục, cầm phất trần cùng châu liên, chứ thế đi ra ngoài. Ban đầy bọn hạ nhân trông cửa còn nhất thời không nhận ra, đến hỏi han. Ài, thật đúng là kỳ quái! Mặc Y cùng Tử Địch lo lắng nàng ta có gì không ổn, vì thế cùng theo ra ngoài rồi.

Tần Tiêu cười mỉa vài tiếng, ngồi xuống bên bàn rót cho mình một chén trà, cười cười nói:

- Người ta là đạo cô, nói không chừng đến chỗ nào đó hấp thụ thiên địa tinh hoa ngồi xuống luyện khí. Thật sự là khôi hài, cư nhiên lại lấy một đạo cô lão bà vào cửa. Ngày hôm qua các nàng không biết, nàng ta dùng chừng một canh giờ để giảng đạo pháp, tuyên dương tu thân dưỡng tính cho ta đó.

Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi có chút dở khóc dở cười, đến than thở.

Tần Tiêu suy tư một trận rồi mới lên tiếng:

- Có Mặc Y cùng Tử Địch cùng theo ra, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Xem ra nàng ta cũng không phải là rời nhà trốn đi, hẳn là sẽ trở về. Ta thấy nàng ta cũng có vẻ là người có hiểu biết, hẳn là biết hôm này còn phải tiến cung bái kiến Hoàng Đế.

Lý Tiên Huệ gật đầu:

- Chắc thế. Người đâu, mang điểm tâm sớm lên đây.

Ba người ngồi bên bàn, ăn uống. Mới ăn được chừng nửa thì nghe thấy dưới lầu truyền lên âm thanh quen thuộc, nha đầu Tử Địch kia ngâm nga hát, hẳn là đã trở lại.

Tần Tiêu cười nói:

- Ta nói rồi mà, không có việc gì.

Tử Địch chạy huỵch huỵch lên lầu, miệng tự cười nói khe khẽ, cầm trên tay một cành liễn, lay động giống một cây phất trần, bộ dạng thản nhiên tự đắc.

- Mau tới đây, Tử Địch.

Lý Tiên Huệ ngoắc ngoắc nàng ta:

- Ăn điểm tâm. Tỷ tỷ ngươi cùng Nguyệt Nhi đâu?

- À, các nàng còn ở Kim Tiên Quan, nói là chờ nửa canh giờ nữa mới trở về.

Tử Địch cầm lấy cành liễu kia, đĩnh đạc ngồi xuống bàn, đột nhiên bắt chước bộ dạng đạo cô nhập định, một tay chắp lại, còn dùng cành liễn làm như phất trần đảo qua, hừ hừ nói:

- Vô lượng thọ phật!

Ba người đều cười, Tần Tiêu trêu ghẹo nói:

- Xem ra nàng không bao lâu nữa cũng có thể mặc đạo bào tứ phương ngao du rồi, học nhanh thật nha, tiểu thần côn.

Tử Địch cười hắc hắc:

- Ta ăn rồi, ăn đồ chay trong Kim Tiên Quan. Mọi người ăn đi. Òa cái Kim Tiên Quan kia thật là rộng, thật hoa lệ! Nếu không phải là có tiểu đạo cô mang ta đi ra, ta sợ là bị lạc bên trong mất! Một mình Nguyệt Nhi có một bảo tháp riêng, ngồi trong đó nhập tĩnh. Tỷ tỷ ta ở đó với nàng ấy! Ta đi dạo một thời gian, thấy nhàm chán chết được nên trở lại, cành liễu này cũng là hái trong Kim Tiên Quan đó.

Lý Tiên Huệ bừng tỉnh nói:

- Thì ra là đi Kim Tiên Quan. Ta nói mà, mỗi đạo gia đều phải dậy sớm, có thói quen luyện tập thổ nạp. Có thể đây cũng là thói quen của Nguyệt Nhi, không trách nàng ấy được. Phỏng chừng lát nữa sẽ trở lại.

Tần Tiêu nhìn canh giờ, sắp tới giờ Tỵ rồi, trong lòng có chút nóng vội, vội vàng ăn hai bát cháo xong bữa sáng, đứng dậy:

- Hơi gấp, phải tiến cung bái kiến hoàng đế trước ngọ thiên. Nếu không thế này đi, Tiên Nhi, nàng ở đây chuẩn bị nghi trượng cùng xa ngựa, ta đi Kim Tiên Quan đón Nguyệt Nhi về, đỡ trễ giờ, làm cho Hoàng Đế thấy không thoải mái.

- Ừm, cũng được.

Lý Tiên Huệ gật đầu:

- Lão công đi nhanh về nhanh.

Tần Tiêu trở về phòng, mặc bộ Hoàng Kim Giáp vào, phủ thêm áo choàng đỏ, sửa sang lại xong liền lên ngựa, xuất môn theo hướng bắc.

Kim Tiên Quan nằm phía tây Hoàng Thành, cách Tần Phủ vài gian lý phường. Tần Tiêu thúc ngựa, không bao lâu đã đến Kim Tiên QUan.

Từ xa nhìn lại, Kim Tiên Quan này cũng khí thế rộng lớn như hoàng cung, chính là diện tích không khoa trương đến thế. Nhưng nơi này kim bích huy hoàng, không làm cho người ta hoảng hốt giống hoàng cung. Tường vây cao lớn màu son, cửa sắt đinh tán, khí thế bảo điện của người tu hành, không nhiễm hạt bụi nào. Đường lớn bạch ngọc thạch, quả thật giống như hành cung của hoàng đế.

Tần Tiêu dắt ngựa đi vào đại môn, lập tức có hai đạo cô đón chào, nhất tề chắp tay với Tần Tiêu:

- Vị tướng quân này, là đến dâng hương, lễ tạ thần hay du lãm?

Tần Tiêu liếc mắt đánh giá hai tiểu đạo cô này, ước chừng đều mười tuổi, bộ dạng kiều tích mềm mại, không hề có dáng vẻ rụt rè của người xuất gia, ngược lại hơi giống kỹ nữ đứng cửa lả lướt đón khách. Một trong hai đạo cô dáng người đầy đặn, vóc dáng cao lớn, khóe mắt không ngừng đánh giá Tần Tiêu từ trên xuống dưới. Ánh mắt dâm ô đó giống như chỉ hận không thể nhìn thấu áo giáp Tần Tiêu, nhìn thẳng vào da thịt bên trong. Đạo cô còn lại dáng vẻ lại khẩn trương, rủ đầu thật thấp.

Tần Tiêu cảm thấy khác thường, bất động thanh sắc nói:

- Cũng đều không phải, ta tới tìm người, các người tránh ra, ta tự đi tìm.

Hai nữ tử có chút khẩn trương xếp thành một loạt, chặn lại trước nhân mã Tần Tiêu:

- Tướng quân, hôm nay là mười lăm tháng sáu, Vương Linh Thiên Quân Thánh Đảm, trong đạo quan đang chuẩn bị tế sự. Quan chủ đạo trưởng cũng nói rồi, hôm nay không tiện tiếp đãi du khách lạ, chỉ tiếp đaãi hương chủ tiến đến dự lễ.

- Chán ghét! Ta tới tìm lão bà của ta, Kim Tiên Công chúa!

Tần Tiêu không kiên nhẫn quát lên:

- Hai tiểu đạo cô các người, sao lại gay gắt chống đỡ ta. Hay trong quán này có gì ám muội? Còn không mau tránh ra!

Hai tiểu đạo cô sợ tới mức khẽ run rẩy, nhất tề quỳ rạp xuống trước mặt Tần Tiêu:

- Thì ra là Đại Đô Đốc giá lâm, bần đạo vô lễ, xin thứ tội.

- Đứng lên đi.

Tần Tiêu hạ bớt âm điệu:

- Trong đạo quán này có tọa thập tháp gì đó không? Dẫn ta đi tìm Kim Tiên công chúa.

- Vâng, công chúa ở tại Hậu quan Kim Tiên Tháp.

Hai tiểu đạo cô cũng không dám cãi cọ nữa, vội vàng dẫn Tần Tiêu lên phía trước. Đạo cô lớn hơn chút kia nháy mắt với đạo cô còn lại, đạo cô này liền chắp tay nói:

- Đại Đô Đốc thứ tội, bần đạo còn có khóa nghiệp sư môn giao cho chưa hoàn thành, liền để một mình sư tỷ dẫn đại đô đốc đi tìm công chúa. Bần đạo xin cáo từ.

Tần Tiêu chớp chớp mắt, nhìn đạo cô đang khẩn trương này, tùy ý khoát tay áo:

- Đi thôi, đi thôi, dẫn đường thì chỉ cần một người là được.

Tiểu đạo cô vội vàng rời đi, đi tới chính điện. Ở đó đại môn rộng mở, có đạo cô đang quét tước, chuẩn bị tế tự. Tiểu đạo cô chạy vào đại điện, thân mình chợt lóe đã không thấy đâu.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm sinh nghi, lén lút như thế, hình như là đi báo tin, hay là thật sự có điều gì ám muội?

Đạo cô loớn hơn bước đi dẫn đường. Tần Tiêu nhìn vòng eo nàng ta, lắc lư hai bên theo nhịp, sao có thể là bộ dạng của người xuất gia, rõ ràng chính là đang chiêu phượng dẫn điệp. Tuy rằng nàng ta chỉ mặc thân đạo bào mộc mạc, nhưng Tần Tiêu thấy thân thể bên dưới đạo bào kia đương nhiên là nóng bỏng phong tao, tràn ngập dục niệm.

Gái giang hồ, hừ! Trong lòng Tần Tiêu mắng thầm, lại dâng lên một cảm giác vô cùng không thoải mái: Lão bà của lão tử đây chính là đại lão bản trong hậu trường, sẽ không như thế. Ta nhổ vào, nếu cũng thế này, mặc kệ nàng ta là nữ nhi của hoàng đế hay ai, ta nhất định một cướp đạp xong hưu.

Nghĩ đến tình cảnh đêm qua, Tần Tiêu lại cảm thấy nữ hài tử này không giống đang giả bộ diễn trò. Con hát cho dù có cao minh tới đâu cũng không thể diễn được chân thật như thế. Tần Tiêu tự nhận mình không ngốc, biết phân biệt phải trái. Hơn nữa, động tác, ngôn ngữ là có thể gạt người, nhưng ánh mắt không lừa người được. Ánh mắt của Lý Trì Nguyệt trong suốt giống như nước suối, thuần khiết thẳng thắn.

Sẽ không đâu... Tần Tiêu âm thầm an ủi.

Đi ngang qua cổng vòm một hoa viên, bên trong có hai công tử văn nhã quần áo ngăn nắp, đều mang vẻ mắt bỉ ổi, tụ lại một chỗ nói:

- Ả kia của ngươi không tệ nha!

- Của ngươi mới tốt! Cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ!

- Nàng kia của ngươi dáng người nóng bỏng nha, hắc hắc!

- Khụ... đừng có nói thế nhục văn nhã!

Tần Tiêu không hải ý trừng mắt nhìn bọn họ vài lần, hai tên thiếu gia run lên, thẳng người lại, làm ra vẻ đạo mạo, thản nhiên tiêu sái.

Trong lòng Tần Tiêu càng thêm bị đè nén, quả nhiên là chỗ dâm khí dày đặc, về sau kiên quyết không để cho Lý Trì Nguyệt tới đây! Muốn tu đạo, cùng lắm thì ở nhà xây cái tĩnh thất hoặc bảo tháp, mời nàng ta vào đó tu tập là được, không có người vào quấy rầy. Đường đường công chúa, phu nhân Đại Đô Đốc lại lui tới địa phương này, đủ dọa người!

Đạo cô dẫn đường kia dường như cũng cảm thấy Tần Tiêu khác thường, thả chậm mấy bước đứng sóng vai cùng Tần Tiêu, trên mặt nổi lên tia mờ ám, tà tà cười nói:

- Đại Đô Đốc có muốn tới Trúc Uyển ngồi chút không? Nơi đó có trà ngon hảo tửu, điểm tâm ngọt, còn có cầm kỳ thi họa nhã thị thính nha!

Tần Tiêu nhìn tiểu dâm phụ xuân ý nhộn nhạp này, không khỏi cười lạnh:

- Lão tử không có hứng thú với phường dâm đãng, ngươi bớt lải nhải, dẫn đường là được!

Đạo cô sợ tới mức cả người bắn lên, xám xịt đi trước. lần này đầu cũng không dám quay lại, thái dương lại đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng thầm nghĩ: Vốn là mãnh tướng quân du muối không tiến, đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi...

Tần Tiêu trong lòng buồn bực, hận không thể ngay lập tức đạp đổ đạo quán xa hoa này. Vừa nghĩ tới chuyện lão bà của mình tu đạo ngay ở chỗ này, trong lòng có oán khí, tức giận tới mức khó khống chế. Cho dù Lý Trì Nguyệt là người trong sạch, nhưng thường lui tới địa phương thế này, với tư sắc của nàng sẽ không ít công tử phù đãng bị nàng hấp dẫn. Được rồi, cho dù Lý Trì Nguyệt ngươi có thể thủ vững trinh tiết, nhưng người ngoài sẽ luận đàm ra sao đây? Bùn vàng bắn vào đũng quần rồi, ai dám biện giải nữa? Cứ thế nữa, ta nhất định bị mọi người nói thành con rùa rụt cổ cam chịu đội nón xanh rồi.

Cái gì chứ, nón xanh!

Tần Tiêu càng nghĩ càng buồn bực, lớn tiếng nói:

- Ngươi nhanh chút! Còn xa lắm không, đừng có bày trò với lão tử!

Đạo cô sợ tới mức kêu lên một tiếng, bước nhanh hơn:

- Sắp... cũng sắp tới rồi! Sắp rồi!

Đi qua một ngõ nhỏ liền thấy được hậu viện có một bảo tháp, cũng không quá cao, chỉ bốn tầng, cũng cao ngang với điện chính tiền viện, khó trách lúc ở tiền viện không thấy được.

Mặc Y đang ôm một thanh kiếm, cúi đầu đi qua lại dưới tháp, thấy Tần Tiêu tới liền đi đến nghênh đón.

Tần Tiêu có chút buồn bực, cũng không nhiều lời, nói thẳng:

- Kim Tiên công chúa đâu?

Mặc Y thấy Tần Tiêu có vẻ không vui, hơi ngẩn ra:

- Ở trong các trên đỉnh tháp, đang ngồi nhập định.

Tần Tiêu nhìn tòa tháp, màu vàng ngõa gạch, xà nhà gỗ sơn đỏ, rất đáng chú ý. Lối vào tầng một đang có hai tiểu đạo cô cầm phất trần đứng đó.

Tần Tiêu nói với Mặc Y:

- Nàng đi lên mời nàng ta xuống, bảo ta tới rồi, đón nàng ta cùng nhau tiến cung gặp mặt Thánh Thượng, thời gian cấp bách, đừng có ngồi ngồi gì nữa.

- Vâng...

Mặc Y lên tiếng, có chút bất an đi vào trong tháp, hai tiểu đạo cô cũng không dám ngăn cản, làm cho Mặc Y đi vào.

Đạo cô dẫn đường vừa rồi sợ hãi đứng một bên, đầu cũng không dám ngẩng lên. Tần Tiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng âm thầm hừ lạnh nói:

- Xem cái biểu tình chột dạ kia của ngươi kìa! Xuất gia cái rắm, phường trộm cướp!

Không bao lâu sau, Mặc Y cùng Lý Trì Nguyệt đi ra, Lý Trì Nguyệt vội vàng đi tới trước mặt Tần Tiêu, đỏ mặt hổ thẹn nói:

- Phu quân thứ tội, Trì Nguyệt nhất thời nhập định, nên quên mất thời gian.

Tần Tiêu nhìn tiểu cô nương xinh xắn mềm mại này, thật khó mà phát giận được với nàng ta, đành nhẫn nại nói:

- Không sao, còn kịp, trước theo ta về nhà đã, đổi lại thân đạo bào này, chúng ta lập tức tiến cung. Tiên Nhi đang chuẩn bị Nghi trượng xa giá rồi.

- Dạ!

Kim Tiên quả nhiên ngàn y trăm thuận, như chim nhỏ nép vào bên người Tần Tiêu.

Tần Tiêu phù Lý Trì Nguyệt lên ngựa, nói với Mặc Y:

- Xin lỗi, Mặc Y, ta mang Trì Nguyệt hồi phủ trước, tự ngươi từ từ quay về đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi