PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

- Nếu làm vậy Doanh Châu thật quá trống trải. Phỏng chừng theo phía lạc quan, chỉ có một vạn nhân mã của Thiệu Hoành. Chút người như vậy còn có thể làm được gì? Vừa phân phối phòng ngự mặt đông, bắc còn vận chuyển lương thảo, làm yên lòng dân chúng, còn phải giới nghiêm thủ thành. Vạn nhất người Tân La thật sự đánh giết tới Doanh Châu, chúng ta chẳng phải là xong đời?

- Sẽ không, chúng ta sẽ không xong đời.

Tần Tiêu nói:

- Ở tình huống như hiện tại, không ra hiểm chiêu, kỳ chiêu thì không thể thay đổi chiến cuộc. Người Tân La chỉ là hổ giấy. Bọn hắn vô cớ xuất binh sẽ không đủ thực lực, chỉ cần Quách Tri Vận bám chặt lấy bọn hắn đợi khi Trương Cửu Linh phái người tiếp ứng, người Tân La tuyệt đối không dám đánh giết tới Doanh Châu, trừ phi bọn hắn điên rồi!

- Vạn nhất bọn hắn thật sự nổi điên thì sao?

Kim Lương Phượng cau mày nói:

- Như vậy chúng ta phải khoanh tay chịu chết?

Tần Tiêu mở to hai mắt, tinh quang bộc phát:

- Trong thành Doanh Châu không phải còn hai mươi vạn dân chúng sao?

- Đạo lý thành phá người vong ai cũng biết, đến lúc đó ngươi không thúc bọn hắn cùng nhau đi thủ thành được sao? Hơn nữa ta dẫn theo Hổ Kỵ sư có lực cơ động thật cường hãn, người Tân La nếu có thể từ Du Quan bổ nhào vào Doanh Châu, ta còn không thể từ Sĩ Hộ Chân Hà chạy về Doanh Châu? Đám nhuyễn chân tôm kia muốn cứng rắn đối chiến với Hổ Kỵ sư của lão tử ở dưới thành? Con mẹ nó, tới một tên chết một tên, tới một đôi chết một cặp!

Kim Lương Phượng trầm mặc không nói gì, cuối cùng trấn định đáp một câu:

- Được, nghe ngươi nói!

Nhưng trong lòng hắn không nhịn được lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Chẳng thể trách ta đã sớm được nghe nói, Tần Tiêu khởi sự kỳ chiêu chồng chất, chiêu số gì cũng dám dùng.

Sở dĩ hoàng thượng cho hai chúng ta cùng hợp tác một chỗ, chỉ là muốn dựa vào ổn trọng cẩn thận của ta cùng phóng túng của hắn bù đắp cho nhau. Trước mắt xem ra chuyện ta lo chưa tới thì hắn đã nghĩ ra trước. Nhưng người như hắn cố tình lại muốn dùng hiểm chiêu...Đây chính là đại hiểm chiêu không thành công thì hủy diệt ah! Ai gặp phải tình huống này chỉ nghĩ làm sao bảo vệ chặt chẽ không thất thủ, không cần bị đại bại là tốt nhất.

Thế nhưng hắn còn muốn giành được thắng lợi, đánh bạc hết thảy cầu sống, mà không phải chỉ cố thủ! Tần Tiêu ah Tần Tiêu, rốt cục ngươi là một kẻ điên hay là một thiên tài?

Tần Tiêu liếm liếm môi, trong lòng mơ hồ có chút kích động, hắn cũng vì kế hoạch cùng bố cục liều lĩnh to gan của mình mà cảm thấy hưng phấn lẫn kích thích. Liều mạng đổ một trận, không bị chiến bại chính là đại thắng. Hắn cần chính là cảm giác như thế! Lùi về toàn bộ binh lực cố thủ Doanh Châu chờ đợi Trương Cửu Linh cứu viện, đây không phải phong cách của hắn! Đội kỵ binh chỉ có thần kỳ mới có thể chiến thắng! Đánh giặc nếu chỉ lo theo đuổi ổn trọng, còn có cơ hội nào sáng tạo ra kỳ tích!

Vào đêm, giờ Dậu.

Trong phủ đô đốc ánh đèn sáng rực, Tần Tiêu triệu tập mấy tướng lĩnh Hổ Kỵ sư cùng nhau tinh tế thương nghị chiến cuộc sắp tới. Đúng như suy đoán, mọi người đối với kế hoạch cùng an bài của Tần Tiêu cực kỳ hoảng sợ, đều cho rằng Tần Tiêu làm vậy thật sự quá mức mạo hiểm.

Loại tình huống trước mắt theo bản năng người nào cũng chỉ nghĩ đem toàn bộ binh lực tập trung đến Doanh Châu, nhưng Tần Tiêu lại chia tách binh lực, muốn cùng địch nhân dã chiến liều lĩnh. Một vạn kỵ binh tinh nhuệ Tả Kiêu Vệ bị hắn văng ra ngoài, từng binh lính chỉ lưu lại lương khô cho sáu bảy ngày, Tần Tiêu chỉ nói với họ:

- Cướp lương của địch!

Hai vạn Hổ Kỵ sư cũng không hề lưu lại người nào, trong khi bộ đội của Thiệu Hoành còn chưa nhìn thấy bóng dáng.

Gặp phải vô số ngờ vực nghi hoặc, Tần Tiêu quyết đoán, ngang ngược hạ lệnh:

- Muốn mạng sống, muốn lập công, không muốn làm vương bát đản, thì đi theo ta! Cùng đám người xâm lược Đại Đường, liều mạng!

Mọi người cắn chặt răng:

- Dạ! Cùng kẻ xâm lược liều mạng!

Đêm đã khuya, Tần Tiêu tay cầm một chén đèn dầu, cẩn thận nghiên cứu bản đồ cùng sa bàn trong phòng nghị sự, không ngừng suy tính sắp xếp. Mặc Y cầm áo choàng phủ lên cho hắn, sau đó cầm ngọn đèn trong tay hắn, lẳng lặng đứng sang một bên.

Tần Tiêu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Mặc Y, ôn nhu cười nói:

- Đi ngủ đi, không cần chờ ta.

- Không buồn ngủ.

Mặc Y mỉm cười:

- Huynh cần nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Trước mắt đã sắp đại chiến, huynh đừng làm mệt suy sụp thân mình.

Tần Tiêu khẽ cười, lại tiếp tục nhìn bản đồ. Mặc Y ngơ ngẩn nhìn nam tử trước mắt, trong lòng dâng lên cảm xúc hỗn loạn. Vốn hắn có thể trải qua những ngày tháng bình an an nhàn nhất trên đời, có lão bà nhi đồng, có ruộng có tiền, không cần u sầu điều gì. Nhưng hắn lại chạy đến biên cương làm đại tướng trấn biên, nâng lên một bầu trời.

Hắn chưa bao giờ nhắc tới khát vọng gì, hay lời nói hùng hồn lý tưởng gì đó, ngược lại hắn luôn xem mình như một tiểu dân chúng, như một người thường. Hắn cảm tính phong phú hơn bất cứ ai, khi thì nóng như lửa cháy, khi thì ôn nhu như nước. Nàng làm thê tử của hắn mấy năm, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn hiểu được hắn là người như thế nào. Nếu cần dùng một từ để hình dung, chính là phức tạp. Tựa hồ không ai nhìn thấy rõ hắn. Ở trước mặt hoàng đế hắn là huynh đệ tốt, là thần tử tốt, là tướng quân tốt. Ở trước mặt thê tử hắn là lão công tốt. Ở trước mặt tướng sĩ hắn là một vị nguyên soái nghiêm khắc tài hoa. Ở trước mặt đồng liêu hắn là người đáng để ghen tỵ, kiêng kỵ, tôn kính cùng e ngại.

Đồng thời ở trong mắt địch nhân nam nhân này tuyệt đối là kẻ khủng bố nhất. Không ai dự đoán được hắn sẽ làm ra chuyện gì trên chiến trường...

Tần Tiêu cảm giác Mặc Y luôn nhìn mình chằm chằm, không khỏi quay đầu nghi hoặc hỏi:

- Nhìn gì đó, lão bà? Nhiều năm như vậy muội còn chưa xem đủ lão công của mình sao?

- Không phải.

Mặc Y mỉm cười, ôn nhu như gió mát mùa xuân:

- Muội chỉ đột nhiên cảm thấy được huynh rất thú vị. Muội vừa thử đem tính cách của huynh khái quát một chút, kết quả muội phát hiện muội không hiểu rõ huynh là hạng người gì.

- Nga? Chuyện này thật mới mẻ.

Tần Tiêu cười nói:

- Tuy rằng ta luôn không để ý người khác đánh giá, nhưng ý tưởng của lão bà mình vẫn nên nghe. Nói thử một chút, muội cảm thấy ta là người như thế nào?

- Chẳng ra gì.

Mặc Y cười khanh khách:

- Một lão công dối trá, một nam nhân giảo hoạt.

Tần Tiêu không nhịn được cười ha ha, ánh mắt híp lại. Hắn biết Mặc Y không thích nói chuyện cũng không thiện đối đáp. Nàng chỉ đưa ra lời đánh giá đúng trọng tâm mà thôi.

Giảo hoạt ở từng miệng người nói ra sẽ có ý nghĩa bất đồng, nhưng quả thật là lời bình thích hợp nhất.

Tần Tiêu tiếp nhận ngọn đèn trong tay Mặc Y, ôm vai của nàng:

- Đi về ngủ thôi, chuyện ngày mai để mai làm, người luôn cần được nghỉ ngơi.

Mặc Y đột nhiên cảm giác mình biến thành tiểu cô nương năm xưa, trong lòng xúc động, nhẹ nhón chân hôn nhẹ lên mặt Tần Tiêu.

Tần Tiêu sửng sốt:

- Sao vậy?

Mặc Y che miệng cười khúc khích:

- Không cần hỏi, muội thích, được chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi